24
Thẻ ngân hàng bị rớt, tôi đi ngân hàng để báo mất giấy tờ.
Tôi biết giấy chứng nhận này rất khó coi, theo như thời điểm làm giấy tờ là lúc tôi tăng cân, thời điểm khó xem nhất, nhưng mấy nhân viên này lại không tin đó chính là tôi.
Anh gọi anh chàng phục vụ quầy cách đấy không xa, cậu ấy lại gọi tới giám đốc, ba người nhìn chăm chú vào mà không chớp mắt, còn thay phiên nhau hỏi có phải chính bản thân tôi không.
Tôi ngồi ở ghế trên mà xấu hổ, nghe thấy lão Trần đang ngồi cười lớn ở sau lưng.
Tôi quay lại trợn mắt với anh.
Không nghĩ tới anh nghiêm túc mà nói với tôi: “Em nhìn xem, anh đã bảo em đừng make up! Làm mọi người không quen biết em!”
Đại ca, tôi chỉ đánh ít phấn thôi, cũng không có phẫu thuật thẩm mỹ gì cả!
Sau khi lão Trần biết được việc này, tiếng cười vang lên từ điện thoại: “Không phải sao? Mặt trước mặt sau đều rất khác nhìn như hai người, anh rất nghi ngờ về khuôn mặt của em!”
Cuộc sống này không thể qua!
25
Tôi vui vẻ cầm điện thoại lão Trần mà chụp hình: “Anj xem, hôm nay, em đẹp không?”
“Đẹp.” Anh không chỉ nghe lời mà còn không ngừng nịnh nọt, “Em mỗi ngày đều rất đẹp.”
Lời thật lòng của tôi.
Miệng cũng chưa kịp khép lại, liền nghe thấy câu tiếp theo của anh: ” Cuối cùng theo chân dung được chụp lại thì không có gì thay đổi, không thể cho là người khác được, anh nói đúng không?”
……Tôi còn giữ trong lòng.
26
Vẫn là ảnh chụp.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-anh-la-dieu-duy-nhat-em-biet-lam/996194/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.