Chương trước
Chương sau
- Bùng!

Nhã Dạ cực tốc phóng ngược trở lại phía sau, nhưng chưa ra tới cửa đã bị một lớp màng trong suốt chắn lại, đẩy bật nàng về giữa phòng. Đứng ở trước cửa, Phiên sư phụ vẫn đứng tĩnh lặng, cặp mắt đăm đắm nhìn vào tấm thân yêu kiều mĩ diệu của người gọi lão là thầy, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa.

- Phiên sư phụ, chuyện này rốt cuộc là sao?

Rất nhanh sau đó, Nhã Dạ lấy lại sự bình tĩnh, ma lực trong người tức thì ngưng tụ lại ở hai bàn tay, âm thầm chuẩn bị cho một trận liều mạng.

- Ta gặp nàng lần đầu tiên cách đây 15 năm, khi đó, nàng vẫn là một đứa trẻ, còn ta cũng mới chỉ là một kẻ tha hương vừa mới trở về quê nhà…

Phiên sư phụ bắt đầu nói, âm giọng chẳng còn nét từ hòa nghiêm nghị thường thấy, mà phảng phất giống như một hồn ma đang kể về quá khứ. Nhìn lão, Nhã Dạ cảm thấy khó mà tin nổi, nàng, dù trí tưởng tượng có phong phú đến đâu đi chăng nữa, cũng chưa một lần bắt gặp cơn ác mộng này…

- …để ta nói cho nàng biết, ngay từ ngày hôm đó, trái tim ta đã bị hình dáng của nàng ngự trị. Nàng là động lực duy nhất để ta trở thành giáo viên của cái học viện này…

Nhã Dạ chừng như theo lời kể của Phiên sư phụ, cũng phần nào nhớ lại cái ngày hôm đó. Lúc đó, nàng vừa mới hoàn thành lớp Ma pháp sơ cấp, đang hào hứng trở về nhà thì va phải một người thanh niên mà vài năm sau đó đã trở thành người thầy mà nàng kính trọng vô cùng. Hôm nay, ở đây, người thầy đó đang đứng trước mặt nàng, với một bộ dạng mà nàng trước nay chưa từng thấy, và nói rằng ông ta yêu nàng.

- Ta mãi sau mới biết, nàng vốn là con gái của Tộc trưởng, thân phận muôn phần cao quí…một tên thầy giáo nghèo hèn như ta, làm sao mà với tới được nàng chứ?

Phiên sư phụ vừa dứt câu, Nhã Dạ đã lao lên, đôi bàn tay thon mảnh vung ra, tạo thành một chuỗi những thanh âm vui tai kéo theo hàng loạt những tia sáng bàng bạc cuốn về đối thủ. Chừng như không để ý đến đòn tấn công của nàng, Phiên sư phụ chỉ nhẹ nhàng lui lại. Một bước, nhưng thế là đủ, để khiến cho những tia sáng mà Nhã Dạ tạo ra bị chặn lại bởi một lớp màng trong suốt. Tất nhiên rồi, nếu không gã đã chẳng tốn công đưa nàng tới tận đây.

Nhìn Nhã Dạ đã một lần nữa trở về trạng thái tĩnh lặng, Phiên sư phụ cười, một nụ cười vừa đắm đuối vừa mê muội.

- Nàng vẫn luôn đẹp như thế… một cái đẹp vừa nóng bỏng lại vừa băng lạnh, luôn khiến ta muốn nàng đến phát điên, lại khong dám chạm vào nàng dù chỉ bằng một ngón tay…

- Phiên Văn, người làm ta bất ngờ!

Nhã Dạ đột nhiên nói, người cũng đứng thẳng lên, đôi mắt nâu bình thản nhìn vào người mà nàng đã không thể gọi là thầy thêm nữa.

Phiên Văn cười, một nụ cười mang nửa phần điên cuồng, nửa phần ngạo nghễ.

- Ta đã từng ngu ngốc chờ nàng, chờ nàng nhận ra tình yêu của ta, chờ nàng chấp nhận ta…cho đến khi nàng biến mất… Mười năm, mười năm đó nàng có biết không? Không lúc nào ta không nhớ đến nàng, không ngụp lặn trong một giấc mơ với nàng trong tay…Mười năm…mười năm đủ để lí trí và sự kiên nhẫn của ta bị bào mòn đến cực điểm… Truyện được copy tại Truyện FULL

Phiên Văn ngừng lại một chút, khuôn mặt trẻ măng không phủ giấu thời gian của một Ám tinh linh vụt trở lên vui mừng đến điên dại. Thế rồi, gã nói tiếp, với tất cả nỗi hân hoan trong tim mình, vốn đã khiến gã mất đi lí trí.

- Và hôm nay, cuối cùng thì Ám thần tối cao cũng hiểu thấu được lòng ta, đã trao nàng vào tay ta… ta thề, có Ám thần chứng giám, nàng phải là của ta!!!

Nhã Dạ lặng lẽ thở ra một hơi, trong lòng không ngừng suy tính tìm cách thoát thân. Ám thần tại thượng, có nằm mơ nàng cũng không bao giờ ngờ được rằng mình sẽ bị rơi vào một tình huống như thế này. Người đang đứng kia là ai chứ? Là Phiên sư phụ, là người thầy nàng luôn kính trọng, là người đã dạy cho nàng nhiều hơn bất kì ai…ông ta yêu nàng ư? Đây là kiểu yêu gì chứ? Biến thái…

Nén lại cơn giận dữ đang trào dâng trong lòng, Nhã Dạ cố gắng lấy lại bình tĩnh. Dựa vào biểu tình của Phiên Văn, nàng biết ông ta đã gần như phát điên. Đối phó với người điên, hơn nữa còn là một người điên hơn nàng về mọi mặt, nàng buộc lòng phải giữ được sự bình tĩnh. Nếu không, hậu quả thế nào, cả nàng cũng không dám nghĩ tới.

- Nếu người yêu ta, thì hãy thả ta ra đi. Đây là kiểu yêu của người sao? Nhốt người con gái mình yêu vào một nhà lao lạnh lẽo?

Nhã Dạ cố tình cất cao giọng, khiến cho Phiên Văn hơi ngẩn ra. Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ cười khẽ, đáp:

- Ta không thể. Nếu ta thả nàng ra, ta sợ nàng sẽ một lần nữa biến mất. Nói đi, hãy nói nàng yêu ta, và thề sẽ ở bên ta mãi mãi, và khi đó…

- Ta không yêu người! Mười mấy năm qua ta đều coi người là sư phụ. Sư phụ, chuyện người yêu ta khiến ta quá bất ngờ, người phải để cho ta có thời gian suy nghĩ. Phiên sư phụ, thả ta ra đi, ta hứa sẽ không biến mất đâu…

Nhã Dạ vẫn mềm mỏng, dù những lời vừa nói thực sự đã khiến nàng cảm thấy lợm giọng. Nàng từng nghe ở đâu đó một câu nói của Nhân loại: "Tình yêu có thể thay đổi bất cứ ai", trước đây nàng không tin, nhưng bây giờ thì nàng thực sự tin rồi.

- KHÔNG!!!!

Suy nghĩ một lát, rồi Phiên Văn đột nhiên gào lên, cặp mắt vằn lên những tia man dại. Bước vào bên trong căn phòng giăng đầy cấm chú, ma lực cường đại tỏa ra từ gã khiến Nhã Dạ lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự nhỏ bé. Nhìn gã, nàng bỗng chốc xuất hiện một ý nghĩ khiến cho trái tim nàng run rẩy: Giá mà người đó ở đây…

- Nàng đừng hòng lừa ta!!!! Nói đi, nàng yêu ta…hoặc là ta sẽ bắt nàng phải nói!!!

Nhìn cặp mắt đỏ tực như lửa của Phiên Văn càng ngày càng sát lại gần mình hơn, toàn thân Nhã Dạ bỗng trở nên lạnh ngắt. Nàng biết gã nói thật, nàng biết gã điên này có thể làm được bất cứ thứ gì mà nàng không có cách nào chống trả…Nàng sẽ…

- Dừng lại!!! Hoặc là cả hai chúng ta sẽ cùng chết ở đây!!!

Nếu có một người có thể chạm vào Nhã Dạ, thì đó tuyệt đối sẽ không phải là Phiên Văn. Bàn tay giơ lên phía trước, để lộ ra những câu thần chú và những hình xăm kì dị đang hiện lên khắp cánh tay trắng xám, nàng ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Phiên Văn. Nếu bị một người đàn ông khác chạm vào ngoài người đó, thì thà nàng chọn lấy cái chết!

Nhìn hình xăm biểu tượng của "Bạo Liệt Ma Âm" vốn là bùa chú tự bạo khủng bố nhất của thanh âm hệ ma pháp trên tay Nhã Dạ, Phiên Văn tức thì chùn bước. Một giây, hai giây, rồi gã bắt đầu cười lớn, kiểu cười của một kẻ điên mãn nguyện.

- Được! Cùng chết với nàng là hạnh phúc lớn nhất đời ta!!!

Nói rồi, gã vẫn tiếp tục bước tới, với đôi cánh tay giang rộng như muốn ôm Nhã Dạ vào lòng. Chưa bao giờ kinh hoảng đến thế, nhưng Nhã Dạ không ngờ vẫn có thể gượng lên, nói khẽ:

- Nếu người đã yêu ta như thế, chờ ta lâu như thế, vậy thì hãy cho ta ba năm suy nghĩ. Sau ba năm, ta sẽ có câu trả lời cho người, như vậy có được không?

Nhã Dạ vẫn còn hi vọng cuối cùng.

Phiên Văn ngẩn ra một lúc, thế rồi đôi mắt vốn đang trở lên ngày một điên cuồng của gã bỗng nhiên bình lặng trở lại. Nhìn Nhã Dạ, rồi gã nở ra một nụ cười ôn nhu đắm đuối, nói:

- Vậy được. Ta sẽ đợi nàng ba năm, nhưng trong ba năm đó, nàng sẽ phải ở tại mật thất này. Sau ba năm, hoặc nàng trở thành người phụ nữ của ta, hoặc ta sẽ cùng chết với nàng. Hãy nhớ, đừng cố trốn ra, cũng đừng cố tự tử, tin ta đi, dù thế nào, nàng cũng sẽ trở thành của ta!!!

Phiên Văn cười, đôi môi nhếch lên khiến khuôn mặt vốn điển trai của gã trở lên lạnh lùng lãnh khốc hơn bao giờ hết. Thế rồi, gã xoay mình bước ra khỏi phòng, tay trái phẩy nhẹ, khiến cánh cửa bằng đá chậm chạp đóng lại. Còn lại một mình trong căn mật thất viết đầy tên mình với sự cô đơn và bất lực, Nhã Dạ lúc này mới khụy hai chân xuống, trong tâm trí hiện lên một bóng hình duy nhất.

- Hi vọng chàng sẽ không quên những gì đã nói…

- Phiên ca, nàng ta thế nào rồi!?

Đang bước lặng lẽ trên hành lang dài tăm tối, Phiên Văn khẽ khựng lại khi một thanh âm trong trẻo vang lên bên tai. Nhìn người đó, đôi môi gã khẽ nhếch lên thành một nụ cười, không phải từ ái nghiêm nghị, cũng chẳng si mê điên dại, mà là một cái cười hiểm độc chứa đầy toan tính.

- Thế nào ư? Ta và nàng ta có một cái hẹn ba năm!!!

- Ha, Nhã Dạ đúng là Nhã Dạ, trong tình huống đó vẫn có thể kéo dài thời gian. Uhm, nhưng như vậy là đủ cho kế hoạch của chúng ta rồi, có phải không?

- Thế nàng nghĩ sao?

Phiên Văn cười khẩy, bàn tay vươn ra nâng cằm người vừa xuất hiện lên, để cho người đó có thể nhìn vào khuôn mặt đang tỏ ra vô cùng mãn ý của mình. Trong thứ ánh sáng nhờ nhờ của hành lang tối, khuôn mặt người đó hiện lên, là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Khuôn mặt của Nhã Dạ.

- Chủ nhân!

Nhìn Lộ Khiêm lặng lẽ xuất hiện trước mặt mình trong bộ dạng toàn thân đẫm máu, cặp đồng tử màu tím của Tử Vũ tức thì cau lại. Lộ Khiêm sau khi được hắn gắn lại cánh tay trái, thực lực đã được đề thăng lên hàng Thánh cấp, tuy mới chỉ là cấp 1, nhưng có thể làm hắn bị thương thế này, đối phương tuyệt đối không phải đơn giản.

- Là ai?

- Lũ Phan tộc, xem ra vẫn là Thiên bang. Chủ nhân, chúng đã biết mối quan hệ của chúng ta rồi!

Lộ Khiêm nói, đầu cúi hơi thấp. Gã vốn là sát thủ, lần này không ngờ lại để đối phương giăng bẫy, vừa tiếp cận Lân hội đã bị hơn chục gã Phan tộc vây đánh, nếu không phải có "nó", chỉ e mạng gã xong rồi. Nhắc đến "nó", Lộ Khiêm không khỏi nhìn xuống tay trái của mình, chỉ thấy cánh tay đó tuy thấm đẫm máu, nhưng tuyệt đối không phải máu của gã, mà là máu của đối thủ. Cánh tay đó, hiện giờ đã không còn là tay của nhân loại nữa, mà mọc đầy những vẩy, với vô vàn những vuốt sắc và gai nhọn chạy dọc cánh tay, kết thúc bằng bộ móng vuốt cự đại sắc lẻm đã bị nhuộm đỏ bởi máu. Cánh tay mà Tử Vũ ban tặng cho hắn.

- Dùng nó tốt chứ?

Tử Vũ nói, trong lòng một lần nữa tính toán lại mọi chuyện. Thiên bang ư? Nếu chúng biết quan hệ của Lộ Khiêm và hắn, thì chúng sẽ tuyệt đối không tấn công Lộ Khiêm. Từ kí ức của tên Nhẫn giả vừa bị hắn giết, hắn có thể khẳng định điều đó. Lục Nhi và Nghịch Thiên hội ư? Không thể, nếu chúng đã phát hiện ra cái chết của gã nọ và muốn trả thù bằng cách vu vạ cho Thiên bang thì cũng tuyệt đối không đủ thời gian. Hừm, là ai đây?

- Tốt! Chủ nhân, hiện thuộc hạ cần một bộ trảo pháp!

Lộ Khiêm thẳng thắn nói. Gã đối với sự thần bí của Tử Vũ dần dần trở nên sùng kính. Ban đầu, trở thành thuộc hạ của Tử Vũ là do bị ép buộc, vì gã khi đó chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện và nhận lấy cái chết. Hiện tại, tâm nguyện thì gã đã hoàn thành, nhưng chết thì vẫn chưa chết. Thành ra, gã sống chỉ để phục vụ Tử Vũ, cho tới khi gã chết.

Đây thực sự là loại thuộc hạ duy nhất tốt hơn Cương Thi.

- Trảo pháp? Nếu ngươi muốn, ta có thể cấp cho ngươi, nhưng ta nghĩ, sẽ chẳng có bộ trảo pháp nào thích hợp với ngươi đâu.

Tử Vũ khẽ cười, đoạn xoay lưng đi về phía nhà trọ. Không chậm trễ, Lộ Khiêm cũng lẳng lặng bước theo, trong lòng tuy có thắc mắc, nhưng cũng không hề lên tiếng hỏi.

Một chủ một tớ, một trước một sau, nhanh chóng mất hút vào dòng người tấp nập. Theo từng bước chân, tâm trạng của Tử Vũ càng ngày càng trở lên nặng nề hơn. Vì cái gì, chính hắn cũng không biết…vì trận chiến vừa rồi của Lộ Khiêm và đám Phan tộc ư?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.