Bình minh cuối cùng cũng về trên Quyện Long thành.
Vầng dương mùa hạ sau một giấc ngủ say, đang từ từ nhô lên khỏi rặng núi phía xa, ban phát những ánh vàng đầu tiên, cũng là dịu dàng nhất trong ngày đến cho vạn vật.
Ánh nắng ấm áp ấy, quyện với tiếng chim ríu rít đâu đây, cùng câu hát ngâm nga của ngọn gió đầu ngày, tạo thành một khung cảnh vừa thơ mộng vừa êm đềm, khiến cho bất cứ ai trong không gian ấy cũng cảm thấy lòng dịu lại.
Tử Vũ chính là đang thưởng thức tư vị bình yên ấy. Lười nhác nằm trên một bãi cỏ thuộc ngọn Nam Sơn phía sau Quyện Long thành, hắn căn bản đang chìm vào những kí ức thơ bé, khi cùng với Trình Tưởng tham quan ngọn núi này, cảm giác lúc đó như là không thể hạnh phúc hơn được nữa.
Tử Vũ khẳng định không phải là một kẻ chỉ biết suốt ngày sống trong quá khứ. Đối với hắn, nghĩ về Trình Tưởng, chính là một dạng nghỉ ngơi hiếm hoi mà hắn rất ít khi có được. Chỉ có những lúc như thế, hắn mới thực sự có thể buông lỏng bản thân, vô lo vô nghĩ mà tận hưởng cuộc sống.
Bất quá, lần này, người mà Tử Vũ nghĩ đến lại không chỉ có Trình Tưởng. Hắn, rốt cuộc cũng đã biết đến thế nào là ái tình. Thực ra mà nói, nếu bảo tình cảm của hắn và Nhã Dạ là sâu đậm đến mức khắc cốt ghi tâm, thì tuyệt nhiên không phải, nhưng bảo là tình yêu sét đánh, thì lại càng sai.
Đúng vậy, Tử Vũ và Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-vuong/3291007/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.