Ra đến cửa hang mà lòng của Như mừng rỡ vô cùng rồi lại thấy xót, nước mắt cứ chảy suốt đường chạy về nhà, cô chạy không quay đầu nhìn lại cho đến khi ra khỏi khu rừng đó, và một thân lê bước trên con đường vắng... Lúc đó đã hơn 3h sáng rồi, về đến nhà Tuệ Như ngã quỵ xuống nền nhà tay chân rung rẫy, nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng mới vừa xảy ra cách đó vài tiếng trước, Như ngủ thiếp đi ngay trên sàn nhà vì quá mệt mỏi, cô nằm mơ... thấy lại cảnh Lạc Nhất Trung dùng tay không lôi cái mớ thịt gớm máu của Kiến Nam ra ngoài, máu bắn tung toét khắp nơi, vẻ mặt đau đớn đến nghẹn lời của Nam cứ in sâu vào trong kí ức của cô, Lạc Gia tiếp tục hút máu và đưa bàn tay vào miệng của Nam rồi bất ngờ banh ra đến nỗi miệng của anh ta bị xé toạt ra đến mang tai rồi đứt lìa phần trên, Nam cứ giật giật người máu phún từ trên phần bị xé ấy mà trào ra, Như hét lên trong đêm rồi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt cả lưng,
... cô đang nằm mơ, một giấc mơ vô cùng khủng khiếp, một cơn ác mộng nhưng cái sự mệt mỏi của cả ngày hôm nay đã vắt kiệt sức của cô ấy, cô tiếp tục nhắm nghiền mắt lại và ngủ cho đến trời sáng...
"Tít tít"... tiếng chuông đồng hồ reo đã điểm 10h trưa rồi, Như mơ màng lụi cụi thức dậy đánh răng rửa mặt, suốt đêm qua cô không ăn gì được nên Tuệ Như tìm trong tủ lạnh một bịch sữa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-vuong-cuoi-cung/59706/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.