Những người dân quanh đó nghe được tiếng nổ lớn nhưng chẳng ai dám bước ra khỏi nhà nữa bước, sở dĩ họ nghe được cũng là vì trận pháp mà Đình Long lập ra đã hết thời gian hiệu lực, trời lúc này đã sáng...
Tuệ Như và Thiên Nghĩa đứng gần cái hố nơi xảy ra vụ nổ quan sát khắp nơi nhưng không thấy một vết tích gì còn sót lại của Nhất Trung cả.
Tuệ Như òa khóc trong nức nở, Thiên Nghĩa chỉ còn biết đứng bên cạnh mà an ủi cô ấy.
-Em đừng buồn... Tuệ Như!... anh tin chắc rằng cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng của em ngay lúc này đâu.
Tuệ Như ngậm ngùi quẹt tay ngăn nước mắt ngừng rơi:
-Em không tin, em không tin rằng anh ấy lại dễ dàng chết như vậy được đâu... đúng rồi!.. mình... mình vẫn chưa thấy được xác của anh ấy kia mà.
Nghe Tuệ Như nói vậy Thiên Nghĩa chỉ biết gụt đầu và không nói gì nữa, Tuệ Như lại tiếp tục khóc trong tuyệt vọng. Bổng dưng bên dưới hố cái xác không còn nguyên vẹn của Độc Lục Nhãn đột ngột chuyển động, những vết thương của hắn đang dần liền lại. Hai người lấy lại bình tỉnh, lúc này Đình Long cũng tỉnh lại nhưng không thể nào cử động được nữa vì đã cạn kiệt nguyên khí, anh cố gắng hét to gọi hai người họ đến chỗ anh.
-Tuệ Như, Thiên Nghĩa... mau.. mau lấy thứ này dán lên người hắn, còn thanh Thiên Kiếp châm này nữa... cắm lên đỉnh đầu của hắn là được...
Vừa nói Đình Long gắng gượng mình dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-vuong-cuoi-cung/2228557/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.