"Nhân nhi! Tại sao con lại theo Đại hoàng tử đi đánh trận chứ! Huhu, lỡ con mà có bề gì thì con bảo mẫu thân sống sao đây..."
"Mẫu thân à người yên tâm, đại ca đánh giặc rất giỏi, với lại ai nghe thấy danh của huynh ấy đều hoảng sợ mà bỏ chạy rồi, nên con không cần phải sợ làm gì."
"Con thì biết gì chứ! Tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch, kinh còn chưa chép xong mà bày đặt đi đánh trận rồi! Mẫu hậu phạt con chép thêm 100 lần!"
"Ấy mẫu hậu đừng, con có cái này cho mẫu hậu xem."
"Cái gì?"
Kim Sở Nhân lệnh cho thái giám bên mình bế lên một bọc vải. Nhìn vào trong thì là một đứa trẻ trắng trẻo dễ thương đang mút tay, đôi mắt to như muốn chiếm đi nửa khuôn mặt nhỏ bé của nó, hai hàng lông mi dài và cong vút như đang gãi ngứa vào lòng tất cả mọi người ở đây.
"Trời ạ! Một đứa bé dễ thương! Con tìm ở đâu ra thế này?" Nói rồi Sở thái phi bế lấy đứa trẻ từ tay thái giám. Trên cổ đứa bé tìm thấy một chiếc vòng bạc tinh xảo khắc tên "Độ Ý Hiên".
"Gia đình đứa bé này chết hết rồi. Con và đại ca ở thung lũng tìm được nó. Thi thể của mẹ nó đã che cho nó nên giặc không thấy được."
Sở thái phi nhìn khuôn mặt nhỏ xíu đang nhìn chằm chằm mình, bản năng bảo vệ của một người mẹ trỗi dậy trong lòng nàng.
"Ôi chao, đứa bé tội nghiệp. Hay là mình nhận nuôi nó đi, con đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ve-than-ai-cua-hoang-thuong/2552989/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.