Ảnh Thất nhẹ nhàng đặt mảnh ngói lại vào chỗ cũ, mặt không đổi sắc mà quay lại phòng mình, mặc nguyên y phục nằm lên giường, kéo chăn lên trùm đầu lại. Hắn không thấy gì hết, không thấy nam nhân đó thật ra đã sống cùng nơi với mình rất lâu, không thấy hình ảnh hắn yếu ớt ôm lấy bụng mình, nơi đó phồng phồng… Cũng không thấy thứ bị hắn quăng trên đất là một cây ngọc thế… Hắn dùng ngọc thế làm gì, không cần phải nói, nhưng bụng của hắn sao lại…
Nhiều ngày sau đó Ảnh Thất không hề đến gần nơi đó, thật ra hắn muốn bỏ đi, nhưng Thập Thất sắp sinh rồi, hắn muốn chờ Thập Thất bình an rồi mới đi. Cốc thần y hẳn cũng đã đến rồi, khi Thập Thất mang thai lần đầu hắn và Cốc tiền bối luôn ở bên cạnh, cho dù thế, hắn cũng chịu khổ không ít, nhiều lần suýt sẩy thai, hiện tại ngày qua ngày rất bình an thoải mái, chắc hẳn sẽ thuận lợi hơn lần đầu. Hắn tập trung hết tâm trí vào hài tử sắp ra đời của Thập Thất, hoặc là để tâm trí trống rỗng không suy nghĩ gì.
Nhưng có vẻ như hắn không điều khiển được hai chân mình, một thời gian lại nhịn không được chạy đến nơi đó hết đêm này đến đêm khác, có khi người đó đi đi lại lại trong phòng, miệng lẩm bẩm gì đó; có khi nằm trên giường trốn trong chăn không biết làm gì; có khi lại như mệt mỏi, ngủ rất sớm, lúc ngủ thỉnh thoảng sẽ cau mày, thỉnh thoảng chân sẽ bị chuột rút đau làm hắn tỉnh lại…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ve-sinh-banh-bao/2787854/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.