Hình Bắc Minh đi từ Tề gia thì thấy được sắc mặt áy náy muôn phần của Cốc Duy Kinh, Tứ Phương cúi thấp đầu, giấu mặt đi, nhìn ra phía sau nữa, không thấy bóng Thập Thất, trong lòng lập tức có cảm giác chẳng lành.
“Xin lỗi, Thập Thất mất tích rồi.” Cốc Duy Kinh kể lại chuyện một lần, suốt quá trình Tứ Phương giấu hết cả người mình sau Cốc Duy Kinh.
“Ảnh Tam.” Hình Bắc Minh không biểu hiện gì, trầm giọng nói. Không có tiếng đáp, một lúc sau, Ảnh Thập Nhất đi thăm dò đã trở lại, quỳ trên đất bẩm báo: “Chủ tử, thuộc hạ tìm thấy Ảnh Tam và Ảnh Ngũ ở một khúc ngoặt… Bị thương rất nặng.”
Võ công của Ảnh Tam Ảnh Ngũ không tính là cao nhất trong số các ảnh vệ, nhưng kẻ có thể đối phó đồng thời cả hai người tìm khắp giang hồ cũng không được mấy, xem ra đối phương đã có chuẩn bị từ trước. Sắc mặt Lâm Thương Hải đi phía sau cũng cực kì nghiêm trọng, như lúc nãy, hắn hoàn toàn không phát hiện Hình Bắc Minh lại có dẫn theo ảnh vệ.
“Có cần giúp đỡ không?”
“Chuyện của Tề gia, Lâm minh chủ ngài giải quyết đi.”
Ảnh Tam nằm trên giường kể lại chuyện hắn gặp phải, hắn bị thương nhẹ hơn Ảnh Thập một chút, nhưng xương cả cánh tay gần như bị đánh nát, nội lực hỗn loạn, nếu không phải bọn chúng cố ý giữ lại mạng hai người, chỉ sợ là xương cốt toàn thân lẫn nội tạng đều không thể may mắn yên lành.
Từ lúc gặp Bạch Hiểu Ân đến khi bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ve-sinh-banh-bao/2787799/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.