Mất dấu hai người, toàn bộ dược nhân quay về, người áo trắng kia nhìn Ảnh Thất cả người đẫm máu nằm trên đất, căm tức nhổ một cái.
Tiếng gió vù vù bên tai, tiếng mưa dưới tình huống này cũng trở nên cực kì rõ ràng, Thập Thất cứ như vậy mà mở to hai mắt nhìn khuôn mặt bị mờ tối của Hình Bắc Minh, mãi đến khi Hình Bắc Minh đạp lên một thân cây to trên sườn dốc giảm tốc, hai người bình an hạ xuống đất.
Hình Bắc Minh vẫn dùng hai tay ôm ngang hắn, cúi đầu nhìn đôi mắt mở to của hắn: “Ngốc thật, mắt không đau sao?”
Thập Thất đáp sai chủ đề: “Chủ tử, bọn Thất ca sẽ không sao chứ?”
Hình Bắc Minh im lặng một lúc, tìm một nơi trú mưa thả người xuống, bắt mạch hắn, chỉ tiếc không biết được gì, đành hỏi: “Ngoại trừ miệng vết thương, còn chỗ nào khó chịu? Bụng có đau không?”
Thập Thất lắc đầu, cảm giác đau đớn khiến hắn nhũn chân khi nãy đã giảm đi rất nhiều, vết thương trên người, trước đây còn từng bị nặng hơn, như hiện tại thì chẳng đáng vào đâu.
Hình Bắc Minh lười khảo chứng tính xác thực trong lời hắn nói, trực tiếp đưa tay. Trên người đầy vết thương lớn có nhỏ có, đủ loại hình dạng, nghiêm trọng nhất là nơi bị bàn tay cắm vào trên vai, còn chưa gột sạch được huyết dịch có độc trên người! Nguyên nhân không đau có lẽ là do bị độc làm tê liệt, Hình Bắc Minh đưa tay đỡ sau lưng Thập Thất, Nguyệt Minh thần công đi một vòng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ve-sinh-banh-bao/2787789/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.