“Chủ tử?” Ngón tay Thập Thất run lên một cái.
“Nhớ kĩ lời ta nói với ngươi trước đây, ngoan ngoan ở lại trong xe ngựa, chăm sóc cho bản… Nó.” Vốn định nói hắn phải tự chăm sóc cho bản thân, Hình Bắc Minh lại đột nhiên thấy kì kì, cho nên chuyển sang chăm sóc hài tử.
“Vâng, chủ tử.” Đã là mệnh lệnh của chủ tử, thì dù liều mạng cũng phải bảo vệ nó, chủ tử…Thập Thất ảm đạm nhìn bụng mình, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt đã chuyển thành kiên quyết.
Xe ngựa đi nhanh hơn, không bao lâu sau đã dừng ở một nơi có phong cảnh rất đẹp, nhưng lại có một ngôi mộ xanh cỏ làm u ám cảnh đẹp, Thập Thất vén màn xe lên, nhận ra đây là nơi Nghiêm trang chủ được an táng, chủ tử bảo bọn họ chạy đến đây, là do đoán chắc người ám toán bọn họ là Nghiêm gia sao?
Hình Bắc Minh xuống xe, gọi Hầu Giáp đến thì thầm gì đó, Hầu Giáp biến sắc mấy lần, cuối cùng gật đầu, quay về phía đội thị vệ hộ tống phía sau rống to: “Các huynh đệ! Đào mộ!”
Tuy không biết bảo chủ định làm gì, nhưng nếu bảo chủ đã có lệnh, đương nhiên tuân lệnh, vài người tiến lên vây quanh phần mộ của Ngiêm trang chủ xui xẻo, ở đây không có công cụ, chỉ có thể dùng kiếm… Đột nhiên, mấy cây xẻng sắt rơi loảng xoảng xuống từ không trung, khiến bọn họ giật nảy người, nhìn lên, không có ai, nhưng bảo chủ không nói gì, có lẽ là ý của hắn, thế là mỗi người cầm một lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ve-sinh-banh-bao/2787769/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.