“Sao vậy, trong chăn có vàng?” Hình Bắc Minh tốt bụng ngồi xuống giường, vỗ vỗ cuốn chăn, không biết vô tình hay cố ý mà vỗ đúng vào nơi tròn tròn vểnh vểnh nào đó.
“Chủ tử!” Nghe Hình Bắc Minh hỏi, tuy là trêu chọc, nhưng Thập Thất đã quen hành lễ vẫn bật dậy, mặt đỏ bừng chuẩn bị hành lễ, không quên nhận tội: “Chủ tử, thuộc hạ vô lễ, xin chủ tử trừng phạt!”
Tâm trạng đang tốt của Hình Bắc Minh lập tức biến mất, “Vô lễ? Ngươi nói xem ngươi vô lễ lúc nào, bản bảo chủ đã nói rất nhiều lần, hiện tại ngươi là một thị vệ, thị vệ có quy tắc của thị vệ, ngươi hở chút lại quỳ lạy, ngươi xem lời của bản bảo chủ như gió thoảng qua tai, hay ỷ thân thể mình đang không khỏe nghĩ bản bảo chủ không dám trừng phạt ngươi?”
Khuôn mặt đỏ hồng của Thập Thất lập tức trắng bệch, hắn quỳ yên một chỗ, lúng túng nói: “Không phải… Thuộc hạ không dám, chỉ… Xin chủ tử trừng phạt.”
Nhìn dáng vẻ của hắn, Hình Bắc Minh không khỏi nhớ nhung khuôn mặt quả hồng lúc nãy, như thế nhìn vừa mắt hơn, như hiện tại, không thích! “Đứng lên, nằm xuống, nằm trong chăn tự kiểm điểm, lần sau tái phạm, bản bảo chủ sẽ không dễ tính như lần này nữa, nghe thấy không? Đừng để ta nói lần thứ hai.”
“Vâng, chủ tử.” Thập Thất ngoan ngoãn kéo chăn lên, nằm thẳng người.
Hình Bắc Minh nhìn tư thế hắn ngủ cũng thấy mệt, nhưng khi nãy nói hơi nặng, có lẽ lúc này thần kinh hắn đang trong giai đoạn cảnh giác cao độ. Nghĩ nghĩ một lát, cảm thấy tốt hơn là mình nên ra ngoài, thế là Hình Bắc Minh vừa vào chưa được một khắc lại đứng lên đi ra.
Thân hình cứng còng của Thập Thất mất một lúc lâu mới thả lỏng được…
Vì vụ án hái hoa tặc mà Lễ Bách Hoa lần này được dời lại hai ngày, lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ, người ra vào thành tấp nập hơn rất nhiều, tiểu hài tử ra ngoài nhất định phải chú ý coi chừng bị chen lấn lạc!
Lễ Bách Hoa, nói trắng ra là lễ tuyển mỹ, mười năm một lần, tập hợp tất cả mỹ nhân từ vùng Yến Quốc phía Bắc, Giang Nam và toàn vùng duyên hải rộng lớn ở Tây Nam. Đương nhiên tiêu chuẩn chọn người chiến thắng không do ai đặt ra, mà là các vùng chọn ra mỹ nữ nổi danh tại đó, các nữ tử tự tin với bản thân cũng có thể tự tiến cử, chỉ có điều có thể được mọi người chú ý không thì phải tự dựa vào bản lĩnh của mình, cho nên các cô nương đến tham gia Lễ Bách Hoa ở Tỏa Vân Thành lần này đều đã có chuẩn bị trước!
Một cái đài lớn được dựng lên cạnh hồ Vân Liễu, còn có những tấm màn che trang trí tinh tế đẹp đẽ, ngồi trước đó là những quan to quý nhân, những thương nhân hương thân tổ chức lễ Bách Hoa, phía sau là các lều bạt được dựng tạm, các cô nương tham gia trước khi lên sâu khấu sẽ ở trong lều chuẩn bị, đội ngũ giới nghiêm thành Tỏa Vân vẫn canh gác đúng vị trí, đề phòng có bạo động ngoài ý muốn.
Dựa vào khinh công cao cường, Hình Bắc Minh và Kha Vi Khanh đã sớm chọn được vị trí tốt nhất: mái nhà Túy Yên Lâu ở đối diện, tuy với thân phận của bọn họ hoàn toàn có thể ngồi trước màn che, nhưng vốn đang đi du ngoạn thì không ai muốn phải phiền phức, cho nên bọn họ cố ý kín tiếng…
Cách chọn chỗ của bọn họ khiến các nhân sĩ giang hồ bội phục, thế là những người phải chen chúc đổ mồ hôi bên dưới lũ lượt tìm chỗ xung quanh, vạt áo tung bay, khung cảnh rất đẹp. Bá tánh bình dân không biết võ công đành phải nhìn mái nhà than thở, tiếp tục đại nghiệp chen lấn.
Kẻ có khinh công không tồi đáp xuống cách chỗ bọn Hình Bắc Minh không xa, ném cho bọn họ ánh mắt đắc ý: Xem đây, ta cũng làm được! Nhưng còn chưa kịp biểu đạt xong, đã há to miệng sững người.
Túy Yên Lâu tọa lạc bên cạnh hồ Vân Liễu đẹp nhất thành Tỏa Vân, là một tửu lâu nổi tiếng gần xa, không chỉ vách tường cột trụ được trang trí tinh tế, ngay cả mái ngói cũng được chạm khắc rất tỉ mỉ, tuy ở giữa là các cột đá ngọn, nhưng bốn phía xung quanh có mái hiên phẳng, có thể ngồi xếp bằng trên đó. Ngay trên phần mái hiên nhỏ ấy, dưới mông bốn người lên đầu tiên là một tấm đệm êm dày, bên cạnh còn có hoa quả bánh ngọt, nói nói cười cười ăn ăn nhìn nhìn, thật sự là… Rất biết hưởng thụ…
Thật ra nguyên nhân lót đệm là vì… Hình Bắc Minh phát “bệnh bảo chủ”, Kha Vi Khanh vốn quen hưởng thụ, Thập Thất còn đang trong thời kì tịnh dưỡng, Ảnh Thất thì hoàn toàn là hưởng thụ theo.
Ảnh Thất cầm một quả táo tươi giòn sáng bóng lên nhét cho Thập Thất: “Thập Thất, ăn nhiều trái cây mới tốt.”
Kha Vi Khanh híp mắt nhìn hắn, “A~ Thì ra phải ăn nhiều hoa quả dinh dưỡng phong phú, Thập Thất thị vệ, đây là trái tuyết lê cuối cùng, hay là để bản thiếu nhường cho ngươi?”
Đĩa tuyết lê tươi ngon mọng nước bị Kha Vi Khanh ăn hết chỉ còn một quả, đủ để thấy được tình yêu nồng nhiệt hắn dành cho tuyết lê, Thập Thất vội lắc đầu: “Không cần đâu Kha công tử, ngài ăn đi.”
Thế là Kha Vi Khanh thanh thản mà thu tay về, há to miệng chuẩn bị cắn, cạch… Là tiếng hai hàm răng cắn vào nhau, to đến nỗi Thập Thất và Ảnh Thất phải quay đầu lại nhìn, tay phải của Kha Vi Khanh vẫn còn vòng thành hình quả lê, miệng để sát bên cạnh, trong tay trống không…
“Ăn đi.” Trước mắt đột nhiên xuất hiện một quả lê trắng trẻo, Thập Thất ngẩn người. Hình Bắc Minh thản nhiên thả quả lê vào tay Thập Thất, không thèm nhìn đến sắc mặt người khác, tiếp tục ăn điểm tâm xem tuyển mỹ.
Thập Thất nhìn quả lê trong tay thật lâu thật lâu, nhịn không được cắn một cái, thật là ngọt…
Kha Vi Khanh cuối cùng cũng hoàn hồn lại, không thể nhịn được: “Hình Bắc Minh, ngươi trọng sắc khinh hữu! Thật quá đáng!”
Lễ Bách Hoa đã tiến hành được hơn một nửa, quần chúng chen chúc dưới đài liên tục bị các mỹ nhân tài nữ lần lượt lên đài hấp dẫn đến kích động, tiếng khen ngợi liên tục không dứt, đã có không ít người xui xẻo bị chen lấn giẫm đạp bị thương được nha dịch khiêng đi, cho dù vậy, cũng không khiến quần chúng bớt nhiệt tình.
Một làn hương thổi đến, bốn người ngồi trên mái nhà lập tức biết người sắp lên đài là ai, quần chúng bên dưới thì đang cố sức hít thật sâu mùi hương thấm vào tận ruột gan này, bốn phía chợt yên lặng, đến khi Ly Uyển Nhi chầm chậm bước lên, mắt mọi người như sắp lăn xuống.
“Thật đẹp quá, trước nay chưa từng thấy ai đẹp như vậy!”
“Oa~~ Thơm quá, Giang Nam Ly Uyển Nhi quả nhiên không tầm thường, chỉ với điểm này đã hơn xa người khác!”
“Ta nhất định sẽ bỏ phiếu cho nàng!”
“Ta cũng vậy…”
Còn chưa biểu diễn mà Ly Uyển Nhi đã được đa số quần chúng ủng hộ, không bao lâu phiếu (thật ra những bông hoa nhỏ được xử lý đặc biệt) đã đầy ắp trong giỏ.
Tài nghệ của Ly Uyển Nhi rất bình thường, là múa, nhưng chỉ với mùi hương trên người nàng ta, điệu múa này nhất định không tầm thường, ngày hè nắng gắt, lại có thể gọi một đàn bướm đủ mọi màu sắc đến cùng mình khiêu vũ, khiến quần chúng dưới đài trợn tròn mắt.
“Cao giọng khen hay chưa phải là giỏi nhất, khiến người khác sững sờ không nói nên lời mới là cảnh giới cao nhất.” Kha Vi Khanh nhìn quần chúng đang nhìn không chớp mắt dưới đài, phẩy phẩy quạt tự tiêu sái mà nói.
“Vị công tử này nói không sai, tại hạ cũng cảm thấy như thế.” Sau lưng bọn họ vang lên tiếng một nam nhân phụ họa.
Quay đầu lại nhìn, một công tử bạch y phất phới phong lưu tuấn tú nhìn bọn họ cười, tuy là không quen biết, nhưng người ta cười như đóa hoa như thế cũng đâu thể mặc kệ người ta, Kha Vi Khanh hứng thú, đáp lời: “Thật hay, anh hùng sở kiến lược đồng, ha ha…” [anh hùng sở kiến lược đồng: anh hùng có tầm nhìn giống nhau]
Hai cái ha ha phía sau còn có chút thâm ý, ai cũng nghe ra được, nhưng không ai biết là vì sao. Khi Kha Vi Khanh quay đầu lại, vờ như vô tình mà nhìn lướt qua hông công tử áo trắng kia, nan quạt làm từ Bạch Ngọc, tao nhã hơn cây quạt mạ vàng khảm bạc trong tay mình, cũng… Quý giá hơn, mình cũng từng muốn làm như thế, đáng tiếc không tìm được loại ngọc thích hợp, thật ghen tị…
Vị công tử kia thấy mấy người ngồi trước không ai để ý đến hắn, nhưng cũng không để tâm, ánh mắt lại dời về phía cô nương dưới đài, chỉ cười nhẹ mà rút câu quạt ngọc trong tay ta thưởng thức một lúc.
Sau Ly Uyển Nhi là một nữ tử dung mạo xinh đẹp, mặc váy dài màu hồng đào, lại cực kì thanh nhã, bên ngoài khoác sa mỏng hồng phấn, mái tóc dài như thác nước đổ xuống hông, từng động tác múa mạnh mẽ hút lấy ánh mắt mọi người. Tuy cùng là múa, nhưng phong cách của nàng ta và Ly Uyển Nhi hoàn toàn khác nhau, nếu Ly Uyển Nhi là dịu dàng uyển chuyển, thì nàng ta là quyến rũ mê hoặc.
“Vũ khí bí mật của Di Tình Các? Quả nhiên danh bất hư truyền!” Kha Vi Khanh hứng thú, Di Tình Các là nghệ quán nổi tiếng ở kinh thành, là nơi tập trung rất nhiều quan thương phú hộ, Bạch Hiểu Ân làm bảo vật trấn các, còn khó gặp hơn đầu bài của thanh lâu Diễm Sở, cho nên lần này Bạch Hiểu Ân xuất hiện ở đây, thực sự đã khiến rất nhiều người được thỏa mộng tương tư.
Hình Bắc Minh không mấy quan tâm, ánh mắt vô thức lạc đến trên mặt Thập Thất, lại phát hiện người kia nhìn rất chăm chú, như say như dại, cơn tức bỗng dưng ngưng tụ trong ngực, không lên không xuống, cực kì bực bội.
“Coi chừng tròng mắt lăn xuống! Thập Thất, bản bảo chủ thật không biết ngươi thích loại hình này, thế nào, nhìn trúng rồi?” Giọng nói vẫn lạnh băng như ngày thường, nhưng lại nghe ra được chút giận dỗi.
“Không phải, thuộc hạ không có, chỉ là…”
Thập Thất không hiểu, không biết phải giải thích thế nào, dường như chủ tử đang giận, chẳng lẽ chủ tử thích cô nương đó rồi? Vậy… Mình không nên nhìn nữa thì hơn, tránh khiến chủ tử không vui, tuy là cô nương dưới kia hơi quen mắt, nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]