Hình Bắc Minh trấn tĩnh lại, việc đầu tiên là đóng cửa phòng, cắt ngang sự tò mò của người nào đó, sau đó mới bước đến chỗ ảnh vệ nhà mình, nhưng đến lúc hắn lật người kia lại thì lập tức biến sắc, kiềm chế cảm giác muốn hung hăng ngược đãi chết tên cầm đầu, cởi áo ngoài ra gói Thập Thất lại đi ra ngoài.
Vừa ra cửa thì thấy ánh mắt bát quái của Kha Vi Khanh, chỉ để lại một câu: “Khoan hãy động thủ, để cho người của Ly gia và quan phủ đến giải quyết.”
Kha Vi Khanh há mồm, nhưng đối tượng cần hỏi lại lướt đi như gió, đành phải nuốt ngược câu hỏi vào. Đi tới thuận tay nhét cho tên thủ vệ đang nằm rạp trên đất vài viên thuốc mà tác dụng không gây ảnh hưởng đại cục, xem như tặng cho tên cầm đầu chút quà ra mắt. Lý do Hình Bắc Minh không ra tay rất đơn giản, đây chỉ là một cứ điểm nhỏ, còn chưa đáng cho hắn ra tay, nhưng căn cứ độ đen của khuôn mặt hắn lúc bỏ đi, tên đầu sỏ ấy sau này chắc chắn không sống yên được! Chúc phúc cho ngươi, Kha Vi Khanh thương tiếc.
.
Ảnh Thất nghiêm mặt bắt mạch cho Thập Thất, Hình Bắc Minh ngồi thẳng bên cạnh, không còn dáng vẻ ung dung như ngày thường, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đã bị cắn đến bật máu của người nào đó, dù đang hôn mê bất tỉnh, tình trạng xấu tới cực điểm, nhưng sắc mặt vẫn đỏ khác thường.
Ảnh Thất buông tay, nhìn thoáng qua thân thể chằng chịt vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ve-sinh-banh-bao/2787754/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.