Bên tai loáng thoáng có tiếng nước nhỏ, Thập Thất không mở mắt ra, chỉ dựa vào cảm giác để nhận biết hoàn cảnh xung quanh, rất yên tĩnh, nhưng có tiếng thở, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc, ngoài ra không còn âm thanh nào khác. Hắn chỉ nhớ mình đuổi theo hắc y nhân kia đến một khu rừng nhỏ, trong rừng dường như có bẫy ngầm, hắc y nhân kia chỉ lướt qua vài cái đã biến mất, hắn cẩn thận tìm một lúc, đột nhiên đầu óc choáng váng không còn biết gì nữa.
Xem ra là trúng kế rồi, chỉ không biết người kia dùng thứ gì, mê dược bình thường hắn đều có thể chống đỡ một lúc, người có loại mê dược khiến hắn trúng lúc nào mà cũng không biết chắc chắn không phải người thường.
Thập Thất mở mắt ra, hắn đang nằm trong một hang động tối om, tay chân đều bị xích, cách chỗ hắn hơi xa một chút có vài cô nương ngồi co người, vài người đang khóc.
“Ngươi tỉnh rồi.” Một giọng nói mềm nhẹ hỏi thăm.
Thập Thất nhìn sang trái, còn chưa nhìn rõ dung mạo, mùi thơm đã xông vào mũi, người này là ai thì vừa nghe đã biết, nhớ đến tiếng thét của phòng bên cạnh, xem ra đúng là cùng một nhóm người, nhưng điều khiến Thập Thất không hiểu là, hắc y nhân kia lẻn vào phòng hắn để làm gì?
Thập Thất ngồi lên, dây xích trên người kêu loảng xoảng, hắn thử dùng lực kéo, kết quả phát hiện thấy mình không thể vận nội lực.
Ly Uyển Nhi thấy nam nhân duy nhất im lặng không nói gì, tay phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ve-sinh-banh-bao/2787752/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.