Ánh mặt trời chói chang chiếu vào sân biệt viện vắng vẻ dị thường, lá trên cây đại thụ Thập Thất thường trốn cũng khô cong lại, trong sân cực kì im ắng, chỉ có hai thị vệ canh giữ ngoài cửa, sáng hôm nay Hình Bắc Minh đến chỗ của bạn xấu Kha Vi Khanh, hiện tại còn chưa về.
Một nữ nhân lấp ló thò đầu ra sau bức tường đối diện, xoay người nhảy xuống, dáng người rất uyển chuyển, hiển nhiên là có biết khinh công.
Nữ nhân kia đi vào sân, trước tiên trốn sau đại thụ kềm hơi thở lại, sau đó xông thẳng đến ngọa phòng của Hình Bắc Minh, xem ra nắm rất rõ về các bố trí ở đây. Biệt viện của Hình Bắc Minh rất đơn giản, bởi vì Hình đại bảo chủ không thích phức tạp hoa mỹ, một gian ngọa phòng cực thoáng đãng rộng rãi, đối diện là thư phòng, ngoài cổng vòm là hoa viên, kì hoa dị thảo trang trí lại giúp cho nơi này thêm phần thoát tục.
Cửa sổ vốn mở, nữ tử liền thả người nhảy vào, dường như đang tìm gì đó, ngay cả góc phòng cũng không bỏ sót, kết quả đương nhiên là không thu hoạch được gì, nhưng lại phát hiện giường nhỏ mới có, chăn gối trên giường đều đầy đủ, nữ tử cau đôi mày thanh tú. Kiên trì đến thư phòng tìm thêm một lần nữa, rồi tuyệt vọng biến mất sau bức tường.
Trong biệt viện lại an tĩnh như không…
Phủ trạch của Kha Vi Khanh, nếu so sánh với Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo của Hình bảo chủ, thì không chỉ thua một ít, nhưng nếu so phong cách, Kha Vi Khanh dám vỗ ngực, không nói đến thành khác, cả thành Nguyệt Minh này, nơi nào có thể sánh được với bản thiếu gia!
Hoa lệ, là cảm giác chung cho mọi người, một chiếc giường tám chân lớn đủ cho mười mấy người nằm lên lăn lộn, chiếm hết nửa không gian bên phải ngọa phòng, màn lụa lay động, thềm giường cũng được chế tác từ ngọc thạch, bên dưới là thảm lông mềm mại tinh tế, hấp dẫn người khác muốn lên giường lăn lăn. Được rồi, ngoại trừ nơi xa hoa chỉ dùng để ngủ này, các gian phòng khác của Kha thiếu gia rất nhã nhặn, ống tre dẫn nước xanh biếc trên mói ngói, phong linh trúc…
Bản thiếu gia cũng là một người rất là nhã nhặn nha, Kha thiếu gia thường phẩy quạt nói vậy, nhưng ngoại trừ ngọa phòng hắn luôn tự hào, thì những nơi khác Hình Bắc Minh chỉ liếc mắt nhìn qua một lần duy nhất, sau đó không hề bước vào, cho nên… Hình đại bảo chủ chỉ ngồi ở sảnh chính nói chuyện phiếm với hắn, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt ai oán của Kha thiếu gia.
“Cho nên mới nói, Nghiêm Vân Thăng tìm đến hai người chúng ta, xem ra hắn thật sự có ý định điều tra rõ chân tướng việc này, không biết sẽ dính dáng đến bao nhiêu người nữa…” Kha Vi Khanh nhấp nhẹ một ngụm trà, đang nói chuyện nghiêm túc, đột nhiên ánh mắt lướt đến thị vệ theo sau Hình Bắc Minh: “Ngươi đổi thị vệ khi nào vậy? Không đúng, trước đây ngươi đâu có thị vệ.”
“Không liên quan đến ngươi.” Hình Bắc Minh thanh thản lấp câu Kha thiếu gia muốn hỏi lại: “Ta cũng nhớ ngươi không thích can thiệp chuyện giang hồ, sao lại phá lệ rồi?”
“Ai, từ khi Hình bảo chủ xây dựng cái bảo gì đấy, võ lâm nhân sĩ không dám tranh hùng với ngươi nữa, ngày tháng của bản thiếu gia càng lúc càng chán, ai cũng biết bản thiếu là bằng hữu của ngươi, bình thường ngay cả một tên đến gây sự cũng không có, rất là buồn chán, buồn chán lắm! Bản thiếu hoàn toàn không phải vì thấy Nghiêm gia tiểu thư kia dung mạo xinh đẹp mới nhúng tay nha, hoàn toàn không phải!” Kha thiếu gia giấu đầu lòi đuôi, rốt cuộc cũng làm lòi nguyên nhân vì Nghiêm Vân Hà.
“Xem ra mục đích của chúng ta giống nhau. Kha thiếu gia, khi nào khởi hành?”
“Hai ngày sau, Hình bảo chủ ngài vừa nói gì, mục đích của chúng ta… Ngươi không có được bất nhân như vậy nha, khó khăn lắm tấm lòng chân thật của bản thiếu ta mới nở rộ một lần, không có được để nó úa tàn sớm như vậy!” Kha Vi Khanh tru như sói.
“Hoa trong lòng của Kha thiếu gia, cũng như dây Trường Xuân, dây dài hoa dày đặc, úa một đóa cũng chả sao!” Hình Bắc Minh biết hắn đang giả ngu, đứng lên đi, nhân tiện hẹn hắn cùng đi: “Hai ngày nữa gặp.”
Ảnh Thập Thất cũng đi theo, bước chân hơi nhanh, muốn cố gắng cách thanh âm quỷ khóc sói tru của Kha thiếu gia lại xa xa một chút.
Kha Vi Khanh thấy người đi xa rồi, mới gập quạt lại, điều chỉnh sắc mặt, một lát sau sờ sờ cằm, cười gian: “Thị vệ này… Không đơn giản… Những ngày tháng vui vẻ lại đến rồi!”
Hình Bắc Minh về đến bảo thì đã là giữa trưa, Trình bá gọi người dọn bữa trưa, Hình Bắc Minh vừa ăn vừa nghe Ảnh Thập Nhất báo cáo.
“Ha, có người lén vào biệt viện của bản bảo chủ? Có thấy rõ là ai không?” Nếu là đạo tặc tầm thường chắc chắn sẽ không vào đây, trong phòng mình không có gì bí mật cũng không có thứ đáng trộm, Hình Bắc Minh không hề lo lắng.
“Bẩm bảo chủ, là Bạch tẩm phi.”
“Ô?” Hình Bắc Minh ngạc nhiên: “Nàng ta có biết công phu sao? Bản bảo chủ thật đúng là có mắt không thấy Thái Sơn, không biết trong bảo có gì mà nàng ta muốn lấy.”
Ảnh Thập Nhất nghĩ một lúc, hồi bẩm: “Chủ tử, theo thuộc hạ đoán, khinh công Bạch tẩm phi dùng là Nhược Liễu Phù Phong của Phù Phong Phái, là loại võ công dành riêng cho nữ tử, nếu ngày thường không dùng nhiều thì nhịp thở cũng không khác gì người bình thường.”
Hình Bắc Minh vốn không nhớ rõ dung mạo nữ nhân kia, hiện tại chỉ nghĩ nghĩ một lúc lại bỏ mặc, giao chuyện cho Thập Nhất: “Điều tra rõ xem nàng ta muốn thứ gì… Mà thôi, để bản bảo chủ đích thân hỏi nàng ta.” Thế là lại phân việc như thường, Ảnh Thập Nhất lui ra.
Trên mái, Ảnh Thập Nhị ra dấu với hắn “Thế nào rồi, ta đã nói chủ tử sẽ không nổi giận mà, hắn căn bản không để đám nữ nhân đó vào lòng.”
Ảnh Thập Nhất thở dài, cũng ra dấu: “Ta chỉ biết số tẩm phi của chủ tử lại sắp bớt một…”
Ngày hôm sau toàn bảo đều biết, bảo chủ sắp đến Kỳ Châu, hiện tại đang ở phủ của Kha thiếu gia thương nghị chuyện quan trọng, thị vệ canh cửa của chủ tử lại tăng hai, thế là các hạ nhân trong bảo truyền tin tẩm phi mới nạp bị hiếp bức, cho nên tăng thêm hai người bảo vệ nàng ta.
“Tẩm phi” mới nạp Ảnh Thập Thất ngồi ngay ngắn trên giường, ánh mắt chạy một vòng quanh tấm màn được buông xuống xong lại thu về, cắn răng, lệnh của chủ tử là trời.
Qua một lúc, giọng nói của Hình Bắc Minh từ trong màn truyền ra: “Thập Thất, ngươi nói xem nữ nhân ấy muốn lấy thứ gì từ chỗ của bản bảo chủ?”
Thế là Thập Thất lại ngồi ngay ngắn lên, chờ nữ nhân xui xẻo vẫn chưa biết hành tung mình đã bại lộ xuất hiện, nếu biết xung quanh Hình Bắc Minh luôn có các ảnh vệ theo sát như hình với bóng, sợ rằng sẽ không có người tự nghĩ mình tài giỏi xông vào biệt viện giữa ban ngày. Trong bảo có rất ít người biết đến sự tồn tại của các ảnh vệ, càng không cần nói đến các tẩm phi vào bảo là như vào lãnh cung.
Trong sân rất im ắng, không lâu sau chợt có thanh âm nho nhỏ truyền từ ngoài cửa sổ vào, nếu không có nội lực thâm hậu nhất định sẽ không nghe ra, tuy danh tiếng Phù Phong Phái không lớn, nhưng khinh công không hề tầm thường. Nữ nhân kia vẫn lẻn vào từ cửa sổ như hôm qua, đi qua bình phong, vừa vặn đối diện với Thập Thất đang ngồi trên giường.
Bạch Ngọc Cầm hoảng hốt, đang định chạy, nhưng đột nhiên lại đứng lại, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Thập Thất: “Ngươi chính là tẩm phi vừa đến?”
Từng chữ như kim châm tận xương, Thập Thất không nói gì, hơn nữa hắn cũng không biết nói gì.
Bạch Ngọc Cầm đột nhiên bật cười, nàng vốn thanh tú cười lên rất xinh đẹp, nhưng lời nói ra lại không thanh tú được như thế, nàng ta chỉ vào Thập Thất: “Khó trách sao bảo chủ lại giấu ngươi kĩ đến vậy không cho ai nhìn thấy, thì ra là một nam nhân! Lại còn là một nam nhân chẳng ra sao! Ngươi còn không bằng đám tiểu quan, cớ gì mà bảo chủ lại thấy ngươi vừa mắt!”
Thập Thất kinh ngạc, thì ra nữ nhân này đến tìm tình địch… Hắn oan uổng lắm nha…
Đột nhiên Bạch Ngọc Cầm biến sắc, bắt đầu nghi ngờ: “Tại sao ngươi không nói chuyện? Nhìn thứ ngươi mặc…” Thập Thất đang mặc y phục thị vệ tầm thường, hoàn toàn không giống một tiểu quan đang được bao dưỡng, “Ngươi là người hôm đó? Ta thấy ngươi đi từ trong phòng bảo chủ ra, quả nhiên… Có khi nào là thân thể ngươi không giống người thường, bảo chủ thực tủy tri vị rồi? Khó trách viên thuốc đó…”
Thập Thất bắt được trọng điểm: “Thuốc gì?”
Bạch Ngọc Cầm căm hận nhìn hắn một lúc, không biết nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên cười lớn, cũng không sợ khiến thị vệ chú ý, vừa cười vừa không quên chỉ vào hắn: “Thật sự là ý trời, lão thiên không để cho Bạch Ngọc Cầm ta mang thai hài tử của bảo chủ, cũng không để nữ nhân khác mang, không phải ngươi muốn biết loại thuốc đó là gì sao? Đó là linh dược ta xin được có thể khiến người ta chỉ làm một lần là có hài tử, vốn định tìm cách cho bảo chủ uống, nào biết… Nhưng mà, ngươi lại là một nam nhân… A ha ha ha ha…”
“Là chuyện khi nào?” Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng người thứ ba, Bạch Ngọc Cầm đột ngột ngừng cười, cả người run rẩy, ánh mát nhìn về phía giường lớn lộ ra một tia sợ hãi lẫn tuyệt vọng, người ngã mềm xuống đất, “Bảo… Bảo chủ?”
Màn giường bị vén lên, Hình Bắc Minh trầm giọng hỏi lại: “Là chuyện khi nào?”
Bạch Ngọc Cầm run rẩy, lắp bắp nói: “Hơn hai tháng trước, trên đường Ngọc Cầm… Ngọc Cầm theo bảo chủ về bảo…”
Ánh mắt Hình Bắc Minh phát lạnh, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Cầm ngồi trên đất run rẩy: “Trên đường? Ở đâu? Tại sao ta không nhớ?”
Bạch Ngọc Cầm thấy mọi chuyện đã bại lộ, đơn giản lật ngửa bài, nói hết mọi chuyện.
Nói đến Bạch Ngọc Cầm, khung cảnh tương ngộ với Hình đại bảo chủ cũng xem như lãng mạn, nữ tử Phù Phong Phái yếu ớt bị người khác ức hiếp, được Hình Bắc Minh vừa nhìn đã biết không phải người thường cứu giúp, nhất kiến chung tình, tuy có hơi buồn nôn, nhưng cũng là cảnh gặp nhau được lưu truyền từ thượng cổ đến nay vẫn không đổi không phải sao? Nữ nhân yếu đuối lấy thân báo đáp, Hình bảo chủ không mấy quan tâm nói muốn theo thì theo, không ngờ Bạch Ngọc Cầm này đã sớm yêu hắn thiết tha, bị người khác ức hiếp chỉ là vở kịch để chính thức gặp nhau…
“Ngọc Cầm đã thấy bảo chủ từ kì đại hội võ lâm trước đây rồi, bảo chủ một lần đánh bại võ lâm minh chủ tiền nhiệm Khâu Hiển, lại bỏ mặc vị trí võ lâm minh chủ, tiêu sái xoay người đi, ngay từ lúc đó, Ngọc Cầm đã đánh mất cả con tim mình rồi, biết trong nhà bảo chủ đã có thị thiếp, sợ không thể… Cho nên muốn có hài tử trước, độc chiếm… Không ngờ hôm đó sư huynh của Ngọc Cầm đột nhiên xuất hiện… Lúc Ngọc Cầm quay về thì thấy bảo chủ đã, đã…”
“Thuốc đó, có tác dụng gì, tại sao bản bảo chủ không nhớ gì cả?”
“Thuốc đó, là do sư thúc của ta luyện vì một nam nhân không yêu bà ấy, có trộn lẫn Vong Trần Tán bên trong, hòa vào nước không màu không vị, chỉ lưu lại một ít mùi trong không khí, chỉ cần ai ngửi trúng một ít sẽ mất trí, người uống phải càng như trúng… Xuân…”
“Người ở cạnh ta lúc ngươi trở về… Là ai?” Sắc mặt Hình Bắc Minh càng lạnh hơn, Bạch Ngọc Cầm thật sự cho rằng chỉ một khắc sau hắn sẽ tung một chưởng đánh chết mình.
“Không… Không có người nào, nhưng Ngọc Cầm thấy y, y phục bảo chủ xốc xếch… Cho nên Ngọc Cầm mới muốn biết rốt cuộc người đó là ai? Xem ra Ngọc Cầm bị lừa rồi, người đó không phải hắn.” Bạch Ngọc Cầm nhìn về phía người vẫn ngồi yên trên tháp không nói gì, nếu đây đã là bẫy, vậy thì hắn cũng chỉ là mồi câu.
Trong phòng im lặng một lát, Hình Bắc Minh phất tay: “Đưa nàng ta xuống trước đi.”
Bạch Ngọc Cầm khóc lóc bị người khác lôi đi, trong mắt đong đầy say đắm yêu thương, nàng đã đoán được rồi, bảo chủ cũng không biết người kia là ai, rốt cuộc là kẻ nào? Chuyện mình trăm mong vạn cầu, người khác lại chẳng hề quan tâm, “Bảo chủ! Bảo chủ…”
Não Hình Bắc Minh vừa tiêu hóa xong tin tức mới nhận, ánh mắt thâm trầm vô thức nhìn chằm chằm vào nam nhân vẫn ngồi thẳng lưng trên giường nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]