Phòng Hiền về nhà cùng Khương Ly Bạch.
Chung cư của Khương Ly Bạch rất gần trung tâm thành phố, xung quanh vô cùng náo nhiệt, đến tận đêm muộn mà người trên phố vẫn đông vui. Phòng Hiền nhìn ánh đèn neon và người đi đường bên ngoài cửa xe, đột nhiên cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Trên đường còn có tiếng người huyên náo nhưng vào đến tiểu khu thì lại im ắng tĩnh lặng hẳn đi. Bảo vệ cửa chào hỏi Khương Ly Bạch, Khương Ly Bạch nói với Phòng Hiền ở bên người, “Em chờ ở đây, tôi đi đỗ xe rồi chúng ta cùng về nhà nhé.”
Phòng Hiền lắc đầu quầy quậy, “Em đi với anh.”
Khương Ly Bạch thấy Phòng Hiền dường như vẫn còn sợ hãi thì dịu dàng cười với cậu: “Vậy thì cùng đi thôi.”
Đỗ xe xong, hai người đi qua vườn hoa trong tiểu khu, đến tòa nhà cuối cùng.
Tòa nhà chỉ có bảy tầng được trang hoàng tinh xảo, tuy rằng tổng thể nhìn rất được nhưng thang máy lại hẹp vảnh vanh. Khương Ly Bạch cùng Phòng Hiền vào thang máy, ấn nút tầng năm, xoay người nói, “Hôm nay em mệt rồi, về đến nơi thì tắm rửa đi ngủ trước. Ngày mai tôi xin phép thầy cho em ở nhà, nghỉ ngơi cho tốt.”
Phòng Hiền nghe xong chỉ hơi gật đầu.
Tinh___
Thang máy dừng lại, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Phòng Hiền theo sau Khương Ly Bạch tới trước cánh cửa nhà 501.
Đừng… bước…vào…
Khương Ly Bạch mở cửa ra dấu xin mời với Phòng Hiền, cậu lại chậm chạp không đi. Anh bật đèn lên, nhìn Phòng Hiền, “Sao vậy?”
Phòng Hiền nhìn đau đáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-van-luc-thi-quy/42386/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.