12208341_1648443398756862_7377497720359486203_n
Sáng sớm hôm sau, Phòng Hiền ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh dậy.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rắc xuống căn phòng, Khương Ly Bạch bên cạnh cũng đã thức giấc, cười nói với cậu, “Dậy thôi, sửa soạn một chút, tôi đưa em đến trường.”
Phòng Hiền gật đầu, đi vào toilet.
Hình như có gì đó khang khác.
Phòng Hiền vừa đánh răng vừa nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt vẫn tái như trước, chỉ là thiếu đi một phần bệnh trạng. Súc miệng xong, cậu cầm khăn mặt, vươn tay vặn vòi nước.
Dòng nước ấm áp len lỏi qua kẽ tay, Phòng Hiền vốc nước lên mặt.
Thật sự là thoải mái hơn không ít.
Bất giác chạm vào sợi dây mảnh buông trước ngực, Phòng Hiền đột nhiên thấy buồn cười.
Chẳng lẽ cái bùa này có tác dụng thật sao?
Hai người ra ngoài ăn điểm tâm, sau đó lên đường.
Khương Ly Bạch ở một bên nhắc nhở như thường lệ, “Bài tập mang hết đi chưa? Cơm trưa nhớ phải ăn nhiều một chút. Di động phải mở máy, lúc sắp tan thì gọi cho tôi, nhớ chưa?”
Phòng Hiền gật đầu.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính xe rơi xuống trên người, ấm áp ấm áp.
Phòng Hiền nghiêng đầu nhìn Khương Ly Bạch ngồi cạnh, “Luật sư Khương?”
Khương Ly Bạch quay sang nhìn Phòng Hiền, nở nụ cười, “Sao thế?”
“Anh từng nói mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Khương Ly Bạch gật đầu, “Nhất định thế.” Sau đó anh hướng mắt ra con đường nhộn nhịp bên ngoài, nụ cười vẫn thường trực trên môi, “Chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-van-luc-thi-quy/3187446/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.