Vĩ thanh
Mơ một giấc mơ rất dài rất dài, đến khi tỉnh lại, xương cốt cả người rời rã hết cả ra.
Một người đàn ông xuất hiện trước mặt ngay khi cậu vừa mở mắt.
Cậu nghi hoặc hỏi, “Anh là ai?”
Vừa hỏi dứt câu, đối phương đã nở nụ cười, “Em nhìn kĩ lại xem.”
Cậu nhìn chằm chằm người kia hồi lâu, “Anh… Anh là…” Thấy quen mắt lắm, mà tên của y thì nhớ mãi vẫn không ra.
Đối phương thấy cậu khó xử thì bảo, “Thôi, không nhớ ra cũng không sao.” Sau đó cúi đầu đưa tay xoa tóc cậu.
Xoa xong, người nọ lại nắm tay cậu, nắn bóp một hồi thì chuyển sang xốc chăn cầm mắt cá chân.
Cậu bất giác rụt chân về, “Anh muốn làm gì?”
Người nọ cười nói, “Em mới bị tai nạn giao thông, tôi chỉ muốn xem em đã khỏi hẳn chưa thôi.”
Người kia cười rất ấm áp, ấm áp đến nỗi ngay cả cậu cũng không nỡ chống cự.
Y vừa nắn thân thể cậu, vừa nói, “Chẳng lẽ bị tai nạn khỏi mà lại hỏng mất cái đầu rồi? Sao cả tôi mà em cũng không nhớ vậy.”
Nghe y nói thế, cậu vội hỏi, “Thế anh là ai?”
Người nọ ngẩng lên, ánh mặt trời buổi sớm rọi trên khuôn mặt ấy lấp lánh, “Tôi ấy à, tôi là người quan trọng nhất của em.”
Đáp án này quá mơ hồ.
Đầu óc cậu vẫn còn hỗn loạn.
Mà y thì không cho cậu thời gian để mà suy nghĩ, “Tỉnh rồi thì ra ngoài dạo chút đi.”
Dứt lời, cậu bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-van-luc-thi-quy/3187403/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.