Quý Đường trôi dạt trên bờ sông, không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng, gắng gượng giơ tay lên kiểm tra thử, phát hiện trên đầu sưng một cục to tướng, có lẽ là do đụng phải đá ngầm khi bị cuốn trôi trên sông.
May thay không tạo thành thương tổn gì lớn, không cần phải mất công xử lý vết thương ngoài da, chỉ hy vọng sau này đừng để lại di chứng gì trong đầu là được.
Có thể cảm nhận được quỷ bộc đang ở gần đây, nhưng gã lại không ngồi dậy, mà chỉ từ từ khép lại hai mắt, nhớ lại giấc mộng vừa rồi.
Trong mộng gã nhảy xuống nước cứu quỷ bộc, khoảnh khắc ấy khi bắt được người kia, vẻ mặt Bất Hồi không còn mang sự lãnh đạm cùng quỷ khí âm trầm của mấy ngày qua.
Gã được chứng kiến một gương mặt sống sờ sờ, xen lẫn kinh ngạc cùng hoài nghi, kèm theo đó là một đôi mắt cực kỳ sinh động linh hoạt.
Có lẽ đó chính là đôi mắt của Bất Hồi khi còn sống, long lanh ươn ướt, sâu thẳm xa xăm, khiến cho người ta thương nhớ, muốn ngừng mà ngừng không được ──
“Ngươi!”
Gã còn nghe thấy Bất Hồi buột miệng nói ra một chữ như vậy, thế nhưng bốn phía tiếng nước chảy ầm ầm vang dội, có lẽ những gì gã nghe chỉ là ảo giác mà thôi, Bất Hồi là quỷ bộc của gã, là một thi quỷ, thi quỷ không biết nói tiếng người, nếu không thì hắn không phải là quỷ.
Cũng có thể tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tuong-bi-tinh-luc-chi-hi-than-hoi/4602316/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.