Chương trước
Chương sau
Dư Đông Đông đứng trước xoáy mây lối vào của thị trấn yêu thú, nhấc tay cầm ra thư mời phỏng vấn có đánh dấu đặc biệt của thị trấn yêu thú, để trận pháp quét mã trên thư mời. Sau khi quét xong, một tia sáng xẹt qua dấu ấn trên thư mời, xoáy mây tan đi một chút làm lộ ra một lối vào được sương trắng bao phủ.

Dư Đông Đông bình tĩnh đi qua xoáy mây, so với sự căng thẳng của lần đầu đi qua xoáy mây thì bây giờ anh đã quen thuộc với việc này nhiều rồi.

Hôm nay là ngày 8 tháng 7 năm 1702 theo lịch ngân hà, Dư Đông Đông xuyên qua thế giới mà tu chân cùng tồn tại với khoa học kĩ thuật này cũng đã hơn 4 năm.

Hơn 1000 năm trước, linh khí trên Trái Đất bùng phát dẫn đến sự biến dị của động thực vật, giúp chúng có được trí tuệ như con người. Con người cũng vì sự bùng phát này mà biến hóa, cơ thể mạnh mẽ hơn, tuổi thọ cũng được kéo dài. Sau cuộc bùng phát, các môn phái tu tiên mọc lên như nấm sau mưa. Nhờ vào sức mạnh mới và việc khai thác các nguồn tài nguyên mới đã khiến cho thế giới vốn hỗn loạn và trì trệ đạt được bước phát triển mới, khôi phục lại trật tự.

Trong thế giới này, cả tu chân lẫn khoa học kĩ thuật đều rất phát triển, hai yếu tố này kết hợp lại còn liên tục tạo ra những công nghệ, tiến bộ mới. Nói tóm lại thì đây là một thế giới tiên tiến hơn rất nhiều so với thế giới cũ của Dư Đông Đông.

Dư Đông Đông vốn là một lập trình viên vừa tốt nghiệp, sau một lần ngủ gật lúc tăng ca thì xuyên qua thế giới này, trở thành một thiếu niên 16 tuổi đang nỗ lực kiếm tiền để có hi vọng vượt qua bài kiểm tra tư cách và trở thành đệ tử của môn phái tu tiên.

Khi vừa đến thế giới này Dư Đông Đông rất hoảng loạn, anh chiếm dụng cơ thể của thiếu niên vậy thì tất nhiên phải thay cậu hoàn thành tâm nguyện. Anh vừa thích nghi với cơ thể của thiếu niên vừa nỗ lực tiết kiệm tiền. Nhưng đến khi có đủ tiền rồi thì mới phát hiện thiên phú của cơ thể này không đủ. Linh khí thế giới càng ngày càng no đủ, linh căn tư chất của mọi người cũng càng tốt; nhưng cơ thể này chỉ sỡ hữu mộc linh căn rất nhỏ. Linh căn như này môn phái lớn thì không vào nổi còn nếu đến môn phái nhỏ thì cũng chỉ có thể làm một đệ tử ngoại môn.

Cuối cùng thì Dư Đông Đông quyết định trở thành học viên của học viện tu chân Cụ Phong tại địa phương. Khác với các môn phái khác, học viện Cụ Phong có sự ủng hộ của chính phủ địa phương, vì vậy không cần biết tư chất kém đến đâu, chỉ cần đạt mức tu vi tối thiểu mà học viện quy định và nộp đủ học phí thì có thể nhập học. Sau cùng, Dư Đông Đông trở thành một tu sĩ cấp thấp tại học viện Cụ Phong, học tập một số thuật pháp hệ mộc cơ bản, có thể thúc đẩy các loại thực vật sinh trưởng. Như vậy có thể đảm bảo sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một công việc nào đó.

Cuộc sống trong học viện rất yên bình, Dư Đông Đông cũng dần dần quen với thế giới này, quen với những điều mà trước giờ chỉ thấy trên ti vi tiểu thuyết, anh còn làm quen được với vài người bạn mới. Có thời gian rảnh thì đi làm thêm, cũng tích góp được một số tiền không nhỏ, làm anh rất hài lòng.

Dư Đông Đông cứ như vậy trải qua 4 năm học tại học viện Cụ Phong, thế nhưng vào lúc mà anh cũng như các bạn khác chuẩn bị gia nhập thị trường lao động thì cuộc sống của Dư Đông Đông đột nhiên bị xáo trộn.

Linh căn của Dư Đông Đông là mộc linh căn, loại linh căn này có tính chất như nước, có tính bao dung rất lớn đối với vạn vật và cũng là loại có sức ảnh hưởng lớn nhất đối với động thực vật. Dư Đông Đông có ngoại hình thanh tú, hiền lành và không hề hung dữ, mang đến cho mọi người một cảm giác rất thoải mái. Loại cảm giác này tựa như nước luôn âm thầm nuôi dưỡng vạn vật, nhờ vậy, không có mấy ai có ác cảm với Dư Đông Đông, số người thích anh vì vậy cũng rất nhiều.

Thông thường những người thích Dư Đông Đông là kiểu thích như bạn bè, chính là kiểu thích và muốn thân thiết với anh. Tuy nhiên, cũng có một số người sẽ sinh ra cảm giác yêu thích đôi lứa với Dư Đông Đông.

Sự xáo trộn trong cuộc sống của Dư Đông Đông bắt nguồn từ một cô gái. Cô gái này thích anh nhưng anh lại chẳng hề có cảm tình với cô, thế nhưng cô gái này lại có một người theo đuổi là dân địa phương tại Tiên thành Gia Lâm.

Tiên thành Gia Lâm vốn là huyện Gia Lâm - một huyện cấp 18 nhỏ bé nằm xa trung tâm. Nhưng sau khi linh khí bạo phát, nơi đây đã trở thành nơi khởi phát của tu chân, là thánh địa của giới tu chân toàn thế giới. Bất cứ người nào có hộ khẩu tại Tiên thành Gia Lâm, dù là người thường thì cũng có gia cảnh không tầm thường. Thế nhưng Tiên thành Gia Lâm có đại trận hộ sơn nghiêm cấm ẩu đả, tên theo đuổi cô gái kia không đánh được Dư Đông Đông liền kiếm cách gây khó dễ tại chỗ làm của anh. Tên kia đã lợi dụng quyền lực của gia đình để đuổi Dư Đông Đông ra khỏi Tiên thành Gia Lâm, nếu anh còn kiên quyết ở lại thì đừng mong tìm được công việc nào ở nơi này.

Dư Đông Đông cũng bị tên kia làm cho khổ không thể chịu được. Tốt nghiệp hơn 1 tháng rồi, cuộc sống của các bạn học cùng cũng dần dần đi vào quỹ đạo rồi mà anh vẫn còn vô công rỗi nghề. Dư Đông Đông tại thế giới này gia cảnh tầm thường, bạn bè cũng cùng một tầng lớp với anh căn bản không thể giúp được gì mà anh cũng không muốn liên luỵ đến họ. Dư Đông Đông cũng sắp từ bỏ rồi, tìm không được công việc nữa thì anh liền rời khỏi Tiên thành.

Nhưng mà trời không tuyệt đường người, khi Dư Đông Đông ôm một tia hi vọng cuối cùng kiểm tra bảng tuyển dụng của phòng môi giới việc làm thì có một phu nhân mèo biến dị mà anh từng làm việc cho nói cho anh thị trấn yêu thú đang tìm kiếm một nhân viên quản lý là con người, bảo anh rằng nếu muốn có thể đi thử một lần xem sao.

Hơn 1000 năm trước, linh khí bạo phát khiến cho động thực vật trên Trái Đất có được linh trí và trí tuệ, nhưng mà động thực vật có thông minh thế nào nữa thì cũng không phải loài người. Vào 800 năm trước, sau khi con người bắt đầu tu luyện không lâu và động thực vật biến dị còn chưa thể biến hình, mối quan hệ giữa loài người và động thực vật biến dị đã bắt đầu căng thẳng, có người đánh chủ ý lên động thực vật biến dị, cũng có người bất mãn với việc thực lực của động thực vật cao hơn bản thân. Trong xã hội bắt đầu có tiếng nói mong muốn trục xuất, săn giết động thực vật biến dị.

Vào thời điểm đó, chỉ có Tiên thành Gia Lâm là nơi duy nhất lên tiếng thể hiện sự ủng hộ đối với động thực vật biến dị.

Lúc đó, một số lượng lớn động thực vật biến dị đổ xô đến Tiên thành Gia Lâm, hàng chục môn phái ở Gia Lâm cũng liên hợp lại để trở thành nơi trú ẩn cho chúng. Kể từ đó, những động thực vật biến dị này đã bén rễ ở Gia Lâm, cũng có những động thực vật vừa mới khai linh trí. Theo dòng động thực vật biến dị kéo đến đây, Tiên thành Gia Lâm ngày càng có nhiều động thực vật biến dị, và chẳng mấy chốc, Tiên thành Gia Lâm trở nên nhỏ bé không đủ để chứa chúng.

Từ đó đến nay, Tiên thành Gia Lâm vẫn là thánh địa của tu chân giới. Cảnh Lâm - tông chủ của môn phái kết giới duy nhất trên thế giới Khung Thương Tông đã sử dụng trận pháp để tinh chỉnh không gian rộng lớn, sau đó chồng lên nhau và hợp nhất chúng để trở thành một không gian sống tồn tại độc lập trong thế giới này và là nơi sinh sống của tất cả các sinh vật, chủng tộc. Vào thời điểm đó, không gian độc lập đầu tiên được hoàn thiện là thành điện ảnh Thanh Tước ở Gia Lâm.

Vào thời điểm đó, thành Thanh Tước được Cảnh Lâm biến đổi để trở thành nơi sinh sống của các loài động thực vật biến dị. Sau khi mối quan hệ của họ với thế giới bên ngoài dịu đi, thành Thanh Tước dần mở rộng với thế giới bên ngoài, cuối cùng phát triển thành một thành điện ảnh.

Nhưng sau 800 năm, không gian của thành điện ảnh Thanh Tước ngày nay không đủ cho cư dân sinh sống, vì vậy Cảnh Lâm một lần nữa tạo nên một không gian độc lập lớn hơn cho phép động thực vật biến dị sống trong thành Thanh Tước di chuyển đến đó. Đó chính là thị trấn yêu thú ngày nay.

Cư dân của thị trấn yêu thú hoàn toàn là động thực vật biến dị, việc quản lý và bảo trì thị trấn hàng ngày được thực hiện bởi các con rối do phái Khôi Lỗi chế tạo. Con rối mặc dù sử dụng rất thuận tiện nhưng chúng quá máy móc và lạnh lùng. Hơn nữa, thị trưởng thị trấn là yêu thú và cũng cần phải tu luyện vì vậy thị trấn quyết định tuyển dụng một nhân viên quản lý là con người để thay thế thị trưởng quản lý và điều phối những sự việc xảy ra trong thị trấn.

Dư Đông Đông tất nhiên biết thị trấn yêu thú, vào năm mà anh xuyên qua thì tất cả cư dân của thành Thanh Tước đã chuyển nhà đến thị trấn này. Sau khi Dư Đông Đông xem xét vị trí này thì nhận ra công việc này tuy có nhiều việc nhưng không có nhiều việc mà anh phải tự mình làm. Chỉ kỳ lạ là thị trấn mới xây dựng được bốn năm nhưng nhân viên quản lý đã thay hơn trăm người, điểm chung là thời gian làm việc đều không dài, người ngắn nhất làm việc chưa đầy ba tiếng và dài nhất thì không quá một tháng.

Trong số những nhân viên này có một số người không chịu nổi mà tự nguyện từ chức, nhưng đây chỉ là thiểu số, có đến hơn chín mươi phần trăm nhân viên quản lý bị thị trưởng lấy cùng một lý do sa thải, lý do sa thải cũng rất ba chấm: Thị trưởng không thích con người.

Dư Đông Đông: "..."

Đã không thích con người thì còn khăng khăng tuyển nhân viên quản lý là con người làm gì?

Nói thì nói thế nhưng công việc này cũng là hy vọng duy nhất của Dư Đông Đông, nếu anh ấy có thể nhận được công việc này, thì với sự bảo vệ của thị trấn yêu thú, tên đáng ghét kia sẽ không thể làm gì anh được nữa.

Phải biết rằng, thị trấn yêu thú là do Cảnh Lâm tự tay dựng nên. Vì vậy Cảnh Lâm, Khung Thương tông cũng như môn phái của bạn bè người thân của Cảnh Lâm đều là người bảo vệ cho thị trấn yêu thú này. Hơn nữa trong thị trấn cũng có không ít cường giả yêu tu, thị trưởng của thị trấn, Thuỳ Phong, lại càng là một yêu tu hắc báo sở hữu tu vi cao thâm đã có thể biến hóa.

Năm đó Thuỳ Phong bị đệ tử của hơn chục môn phái liên hợp truy sát, suýt nữa bị bắt và đào ra nội đan, trải qua muôn ngàn nguy hiểm mới trốn thoát đến Gia Lâm. Cũng chính là bởi vì hắn mà các môn phái bên ngoài đối đầu với Tiên thành Gia Lâm đã lâu cuối cùng cũng quyết định hợp sức tấn công Tiên thành Gia Lâm, may mắn là các môn phái ở Tiên thành Gia Lâm đều đoàn kết và có thực lực mới có thể phản kháng thành công.

Tiên thành Gia Lâm đã dễ dàng giành chiến thắng trong trận chiến đó và đặt ra một quy tắc đối với thế giới bên ngoài, các tu sĩ và cả phàm nhân không được phép săn giết những yêu thú đã mở linh trí. Quy tắc này sau đó được đưa vào luật pháp của thế giới mới và được phổ biến trên toàn thế giới.

Thuỳ Phong ở lại Gia Lâm 800 năm, vào 300 năm trước cuối cùng đã biến hóa thành con người. Sau khi biến hóa thành công, hắn quay lại trả thù những môn phái đã truy sát hắn năm xưa và toàn thắng, từ đó tạo dựng nên danh tiếng của bản thân.

Mọi người đều biết Thuỳ Phong 99% con người trên thế giới này. Tuy nhiên, nhờ vào khoản thù lao hậu hĩnh của vị trí này mà vẫn có rất nhiều người xếp hàng chờ phỏng vấn mặc kệ sự chán ghét của thị trưởng thị trấn đối với con người.

Dư Đông Đông đã thành công thông qua cuộc phỏng vấn đầu tiên và nhận được thư mời phỏng vấn của thị trấn, hôm nay anh đến thị trấn để tham gia cuộc phỏng vấn cuối cùng, nếu anh ấy thành công, anh ấy có thể ở lại thị trấn và bắt đầu làm việc. Thế nhưng Dư Đông Đông không chắc chắn chút nào về điều này, mặc dù rất nhiều đối thủ đã bị loại trong lần kiểm tra đầu tiên, nhưng vẫn còn hơn một trăm người tham gia vòng phỏng vấn cuối, và thật không dễ dàng gì giành được vị trí này với hơn trăm người. Dư Đông Đông tự nhận thấy bản thân quá mờ nhạt, nhất định không tranh được bất cứ thứ gì trong cuộc phỏng vấn này.

Dư Đông Đông vừa nghĩ về điều này vừa đi qua xoáy mây thì đột nhiên cảm thấy chân mình bị một vật mềm ôm lấy. Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy trên bắp chân mình có một chiếc bánh bao màu trắng và đen, vật ấy hóa ra lại là một con gấu trúc con!

Nó ngẩng cái đầu tròn trịa lên, nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ, giơ một chân lên chỉ về phía trước, nói bằng giọng trẻ con: "Papa".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.