Chiếc xe buýt đã chạy ì ạch trên đường quốc lộ hơn nửa tiếng đồng hồ. Lương Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mùa đông ở nông thôn miền Bắc, khắp nơi đều là màu xám, gió bắc cuộn đất, bầu trời xám xịt, cây cối xám xịt, mặt đất cũng mang một màu xám xịt. Một chiếc túi ni lông màu trắng bay lủng lẳng về phía con đường, luồng không khí do chiếc xe cuộn lên đột ngột làm chiếc túi ni lông bay lên không trung.
Chú ngồi bên cạnh hình như cũng đã nhìn thấy túi ni lông ngoài cửa sổ, quay đầu ra phía sau, đưa mắt nhìn theo túi ni lông. Sau hành động đó, cơ thể càng toát ra mùi chua thối ngột ngạt.
Anh không biết là điện thoại di động của ai, vang lên tiếng nhạc réo rắt: Này, ai mà không nói quê hương của chúng ta là tốt...
Bực bội thật! Lương Viễn trong lòng bừng bừng lửa giận, ngươi là cái đéo gì. Anh kéo khẩu trang lên, che khuất mũi, rồi sau đó đứng dậy.
Bác ngồi bên cạnh bị dọa, "Cậu..."
Lương Viễn lạnh lùng nhìn đối phương một cái, bác ấy thấy vậy liền im lặng.
Bác ấy nhanh chóng di chuyển khỏi vị trí cho mọi người ra ngoài. Thiếu niên ở độ tuổi này đúng là không dễ chọc chút nào. Đặc biệt là cậu nhóc này khá cao, tuy giống người nước ngoài nhưng mái tóc cạo ngắn, trên người cũng cạo một vết, đặc biệt là đôi mắt trông hung dữ như sói, thoạt nhìn không có gì hay ho.
Lương Viễn kéo hành lý từ trong giá hành lý ra, kéo đến trước xe, "Phía trước, dưới Thị trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tran-an-vien/1100997/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.