Cả ba chúng tôi đều quay lại nhìn Bạch tiên.
Đúng vậy, là Bạch tiên, con nhím tu luyện thành tiên nhất định đã sống rất lâu rồi. Hai đời âm dương của Chu Sa cùng lắm sống chỉ trăm năm, còn con nhím muốn tu luyện thành tiên ít nhất phải cần ba trăm năm.
“Chỉ cần ngươi chịu thả ta cùng cô ấy thì ta sẽ nói nguyên nhân cho người.” Bạch tiên trừng đôi mắt nhỏ tí, nhìn thẳng vào Cố Chước nói.
Có điều đến lúc này ông ta còn có gan cò kè mặc cả.
Chu Sa không như vậy, con nhím tinh này đầu óc có vẻ có vấn đề rồi.
Quả thật Cố Chước bị Bạch tiên chọc cười, cũng trừng mắt lại: “Không thể được.”
“Vậy ngươi cứ giết ta đi.” Bạch tiên chắp tay sau lưng, nhắm mắt lại, đứng thẳng người trước mặt Cố Chước. Tư thế trông như không gì xoay chuyển được.
“Được, ta chiều theo ý ngươi.” Cố Chước nói.
Nói rồi anh ta lẩm nhậm niệm chú ngữ. Bàn tay xương khô đang giữ Bạch tiên bắt đầu bò lên trên.
“Bạch tiên, ông mau nói đi, không thì hắn thật sự sẽ giết ông.” Chu Sa không nhịn được, đi tới nắm lấy áo Bạch tiên, nói.
“Tôi nói rồi, sẽ bảo vệ an toàn cho cô, hắn không thả cô thì tôi dù chết cũng không nói một từ.” Bạch tiên cố chấp nói.
“Hắn thả tôi rồi mà.” Chu Sa vội kêu lên.
“Hắn phải đảm bảo sẽ không cướp hồn ngọc của cô đi.” Bạch tiên nói.
Nói rồi đôi mắt tròn xoe của ông ta nhìn thẳng vào Cố Chước, chờ Cố Chước lên tiếng đảm bảo.
Bạch tiên quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tien-sinh-than-yeu/514778/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.