Chương trước
Chương sau
“Nhưng thuật sĩ không phải là người thường, ai mà không có mấy pháp môn bài trừ âm khí…”
Tôi nhíu mày nói, nếu âm khí còn không phá được thì đó chỉ là kẻ lừa bịp, đừng nói là bị nhốt ở đây, dù hắn có đến được nơi xảy ra nhiễu động thì cũng sẽ bị chết oan chết uổng.
“Cô có ấm đầu không? Vào lâu như vậy cô phá được âm khí này chưa?” Cố Chước hơi tức giận vỗ vỗ vào má tôi, nhưng tôi lại cảm thấy hành động này rất đáng yêu.
Cũng phải, hàm lượng âm khí nơi này đã không còn như những khu vực bình thường khác, ngay cả tôi là âm thi còn không phá được thì đừng nói đến những người sống, để sống sót đã là vấn đề lớn chứ chưa nói tới việc bài trừ âm khí.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Không phải anh là Thượng Sai à? Hẳn có thể đánh thắng được nha hoàn kia, không ổn thì chúng ta dùng biện pháp mạnh, ép con bé đưa chúng ta ra.”
Đây là biện pháp duy nhất tôi có thể nghĩ ra, dù sao bé gái kia có thể đưa chúng tôi tiến vào thì nhất định có cách đưa chúng tôi đi ra, hiện tại nói thực lực không đủ chỉ là cách thoái thác.
Cố Chước nhìn tôi bằng vẻ đau khổ: “... Cô quá coi trọng tôi rồi! Gì mà Thượng Sai, đó chỉ là lời của tiểu quỷ kia nói, có lẽ là do nó thấy vừa rồi tôi dùng cờ chiêu hồn của âm ty nên cho rằng tôi là Âm Sai, rồi mới chịu ra mặt. Dù sao bọn họ vẫn là quỷ, không muốn trêu chọc vào âm ty gây phiền toái.”
“Thế không phải là được rồi à, bọn họ không dám trêu chọc vào âm ty thì cũng không dám làm hại chúng ta, chúng ta chỉ cần chờ bọn họ thả chúng ta ra là được.”
“Đến lúc đó e đã quá muộn rồi.”
Cố Chước nói, rồi lại lần nữa nhìn chiếc giường La Hán kia: “Chỗ đó tốt nhất cô đừng ngồi lên.”
“Sao thế?”
“Giường của quỷ, cô nghĩ xem đó là cái gì?” Cố Chước nói.
Quan tài…
Tôi thấy hơi run run, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Cố Chước lại nhìn chiếc giường La Hán đầy bối rối như vậy.
Đồ đểu, đã sớm biết sao lại không chịu nói sớm! Dù tôi là thi nhân thì cũng không thích nằm trong quan tài, lại còn là quan tài thời kỳ dân quốc.
Tôi trừng mắt tức giận nhìn anh ta, có điều ở cạnh anh ta mấy ngày nay tôi đã quen bị anh ta chọc tức đến hộc máu. Lúc này cũng không còn ý trách cứ anh ta nữa, trừng mắt doạ anh ta một cái rồi tôi lần nữa đưa mắt đánh giá toàn bộ ngôi nhà một lần.
Khác với vừa rồi, lần này tôi quan sát có mục đích. Sau khi cẩn thận xem xét tìm tòi khắp phòng xong tôi bèn chú ý tới lư hương đặt ở giữa giường La Hán.
Khắp ngôi nhà này đều bị khói từ lư hương này lượn lờ, đâu đâu cũng tràn ngập mùi hương. Lúc tới cũng không cảm thấy có vấn đề gì nhưng hiện tại xem lại, tôi thấy có điểm kỳ lạ.
Cho dù tiểu thư kia được cúng lễ cũng không thể giàu có như vậy, chỉ có một mình người hầu ở nhà mà vẫn đốt hương, ở tình huống bình thường, không phải chỉ khi nào người ở nhà mới đốt hương sao?
Thấy tôi chú ý tới lư hương, Cố Chước đi tới cầm lấy lư hương, đang muốn mở ra.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt.
Bé gái bê một cái khay gỗ đi vào, trên đó là món điểm tâm cùng trà.
“Để Thượng Sai đợi lâu rồi, ngài đây là…” Ánh mắt bé gái nhìn tới lư hương trong tay Cố Chước.
“À, không có gì. Ta thấy mùi hương này rất tốt, có công hiệu ngưng thần thư thái.”
Bé gái cười: “Thượng Sai quả có mắt nhìn. Hương này do tiểu thư nhà tôi tự mình làm theo phương pháp cổ, bên trong còn tăng thêm hoa đào cùng cỏ linh chi, mùi hương rất dễ chịu. Nếu Thượng Sai thích có thể biếu ngài một ít.”
“Ngươi quá khách khí…”
Khi Cố Chước cùng bé gái vẫn còn khách sáo lẫn nhau thì bé gãi đã đặt đồ ăn ở trên bàn, sau đó đứng ở một bên, chờ chúng tôi uống trà.
Cảm giác này rất quái dị, vốn là một buổi trà chiều hưởng thụ thoải mái dễ chịu, lúc này lại tràn ngập cảm giác kỳ cục. Một bé gái chỉ bảy tám tuổi nhìn chằm chằm ngươi bằng vẻ mặt chờ đợi, cứ như đang nói, mau uống, mau uống. Nhìn qua thì như hầu hạ nhưng thật ra là giám sát.

Hơn nữa giường của quỷ là quan tài, vậy thức ăn của quỷ có thể là gì, không biết chừng là đồ ăn để nhiều năm, trên đó còn đầy sâu bọ. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng nghĩ tới thôi đã thấy ghê tởm.
Trong lúc nhất thời, tôi và Cố Chước đều không nhúc nhích, ngây ra nhìn đồ ăn trước mặt.
Bé gái nhìn chúng tôi đầy háo hức, thấy chúng tôi ai cũng bất động bèn mở miệng: “Thượng Sai…”
Con bé chưa nói xong, Cố Chước ho khan hai tiếng, nói: “Khụ khụ, Từ Anh, vừa rồi không phải cô nói đói bụng sao, ăn nhanh đi, chỗ này nhường cô hết.”
Anh… Đểu!
Tôi có cảm giác muốn giết người, cùng là một hội với nhau, thời khắc quan trọng anh ta lại đẩy tôi xuống hố!
Tôi nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Cố Chước, có điều ở trước mặt tiểu hoàn, tôi vẫn phải duy trì nụ cười trên mặt, khiêm nhường nói:
“Thượng Sai cứ trêu, tôi sao có thể ăn nhiều như vậy. Dù sao cũng là tâm ý của tiểu hoàn, Thượng Sai không thể bỏ qua.”
Nói rồi tôi đẩy đĩa bánh tới trước mặt Cố Chước.
Cố Chước vẫn cười nhìn tôi nhưng ánh mắt thì đang muốn mắng người.
Ha ha, ai bảo chơi đểu, sớm muộn cũng phải trả lại. Tôi cũng ha hả cười.
Thật sự không còn cách nào khác, trước cái nhìn chăm chú của tiểu hoàn, tôi và Cố Chước cùng lấy một miếng bánh từ từ đưa vào miệng.
Lúc này người ngoài nhìn vào sẽ thấy tôi và Cố Chước ăn rất nho nhã, kỳ thật chúng tôi đều âm thầm kêu khổ trong lòng, cố gắng kéo dài thời gian, muốn chờ đối phương bỏ đồ ăn vào miệng trước.
Cuối cùng, Cố Chước không tránh được ánh mắt của tiểu hoàn, cắn một miếng bánh, đồng thời dùng mắt ra hiệu cho tôi, bảo tôi cầm lư hương lên.
Tôi: ?
Anh ta quá đột ngột, trước đó cũng không nói với tôi một tiếng, ai có thể phản ứng kịp được?
Tôi nhìn Cố Chước bằng vẻ vô tội.
Cố Chước tức giận nổi gân xanh nhưng vẫn cố gắng mỉm cười đầy mê người, nói cảm ơn đồ ăn tiểu hoàn làm rất ngon.
Sau đó… trước cái nhìn của cả tôi và tiểu hoàn, anh ta lại cầm lấy một miếng bánh đưa vào trong miệng.
Lần này tôi không còn trêu anh ta nữa, thừa lúc tiểu hoàn đang vui vẻ, tôi ném lư hương xuống mặt đất!
“Ngươi định làm gì!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cảnh tượng trước mắt đã bắt đầu biến đổi. Ngôi nhà cổ kính này xoay tròn xung quanh, tiểu hoàn hét lên một tiếng, con mắt đỏ tươi đang lao về phía tôi.
Có điều nó đã chậm chân hơn một bước, ngay khi nó sắp bổ nhào vào tôi thì trước tầm mắt tôi đã xuất hiện một hố đất nhỏ. Hố đất dường như là do bị nước mưa gây xói lở, ở đó có một chiếc quan tài đã bị bung nắp không được che lại. Trong quan tài có một bộ xương cốt nhỏ nhắn, chỉ dài chừng một mét hai, trông rất tương đồng với bé gái kia.
“Oẹ…” Cố Chước không kịp thấy hoàn cảnh xung quanh, trong miệng anh ta đầy bùn đất, trong đó còn có ít lông chuột cùng cỏ dại gì đó, căng phồng mồm. Mặc dù Cố Chước đã liều mạng nhổ ra nhưng trong chốc lát cũng không dễ dàng gì nhổ sạch được.
Tôi nghĩ lại mà sợ, may mà vừa rồi tôi nhịn, sống chết cũng không ăn món ăn của bé gái kia, không thì hiện tại đang bò xuống đất nôn oẹ là tôi, miệng tanh mùi đất, thật sự ghê tởm.
Cố Chước nôn oẹ chừng mười phút mới ngồi dậy, mặt trắng bệch. Anh ta ai oán nhìn tôi, không nói gì, từ từ nhổm dậy bò ra khỏi hố đất, ngồi ở miệng hố thở hổn hển.
Đây gọi là vác đá nện vào chân mình sao? Định hại người giờ thành bị hại, tôi đột nhiên muốn phá ra cười.

Nhưng cũng phải nói thật, nhan sắc của Cố Chước quả thật có thể đem ra kiếm tiền. Mặc dù vừa rồi anh ta đã nôn đến sông cạn đá mòn, lúc này ủ rũ mệt mỏi ngồi bên miệng hố nhưng lại giống như diễn viên điện ảnh đang đóng phim vậy, vẫn toát vẻ đẹp mê muội.
Tôi nhảy ra khỏi hố, đi tới chiếc xe jeep lấy một chai nước ném cho Cố Chước: “Sao anh lại biết được vấn đề ở lư hương? Chiêu vừa rồi thật hung hiểm, lỡ như sai thì biết giải thích với tiểu hoàn kia thế nào?”
“Không phải tôi ném, tôi cần gì phải giải thích? Đó là chuyện cô nên nghĩ mới đúng.”
Cố Chước nhận nước, vội vàng súc miệng. Súc miệng mấy lần, sau khi cảm giác ghê tởm ở cổ bớt đi, sắc mặt trắng bệnh mới nhạt đi vài phần.
Ngược lại là sắc mặt tôi, càng ngày càng khó coi: “Hoá ra vừa rồi anh lại định hại tôi!”
Nói rồi tôi nhào tới Cố Chước.
Không đánh không được, kẻ này quá xấu xa, cần phải dạy dỗ lại.
Cố Chước nhếch miệng lên, thuận thế nằm về phía sau, tránh đòn tấn công của tôi. Rồi nhanh như chớp, Cố Chước xoay người một cái, vị trí của chúng tôi đã đổi ngược.
Không biết như thế nào mà anh ta đã ở bên trên, hai tay tôi bị Cố Chước giữa lấy, đè chặt xuống mặt đất: “Dù sao cô cũng là thi nhân, sao cứ đánh nhau như mấy mụ đanh đá thế? Đụng cái là tay đánh miệng cắn, thật không biết điều.”
Ngươi bảo ta phải biết điều như thế nào! Không lấy chân đạp chết ngươi đã là rất biết điều rồi.
“Buông tôi ra!” Tôi căm tức nhìn Cố Chước.
Cố Chước cười đầy châm chọc, chậm rãi nói: “Không buông.”
“Anh!”
Không buông, không buông thì tôi sẽ dùng miệng cắn.
Tôi há miệng ra, bất chợt nhào tới mặt Cố Chước để cắn. Hiển nhiên Cố Chước không dự đoán được tôi tức giận sẽ thật sự cắn người, sợ tới mức biến sắc, quay đầu ngang ra để tránh.
Vô tình đầu tôi cũng trượt đi. Hai bờ môi ấm áp vô tình chạm vào răng tôi.
Mềm mềm rồi cứng cứng, còn mang theo mùi tanh của đất.
Ách, mùi tanh của đất.
Tôi choáng váng, hàm răng của tôi giữ chặt môi anh ta.
“A… Đau đau đau.” Cố Chước kêu lên nhưng lại không dám kéo môi ra, chỉ cần dùng lực một chút là anh ta sẽ bị chảy máu.
Lúc này tôi mới phản ứng lại, hé miệng buông anh ta ra. Bất chợt máu dồn lên má không thể khống chế được.
Thân thể vốn lạnh đã bắt đầu trở nên sôi sục.
“Cô là chó điên à mà thật sự dùng răng cắn!” Cố Chước tức đến hộc máu mắng tôi, nói xong xuýt xoa, xem ra bị tôi cắn cũng không nhẹ.
Mặt tôi đỏ bừng nhưng chỉ có thể tỏ ra vẻ không thèm để ý đến, nói: “Đáng đời.”
“... Lần này cho cô ghi nợ, nếu về sau còn dám cắn tôi, tôi sẽ cắn lại lấy cả vốn lẫn lời!” Cố Chước vẫn hung hăng trợn mắt nhìn tôi, nói đầy uy hiếp.
Còn nói người khác là chó, phương pháp giải quyết của ngươi không phải cũng là cắn người đó sao?
Tôi hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng cũng không biết vì cái gì, trong lòng tôi bất chợt lại cảm thấy ngọt ngào.
Miệng anh ấy, môi… ừ, thật mềm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.