Chương trước
Chương sau
Sở Mặc nhíu mày:

- Nói đúng là chỉ cần nhảy ra ngoài, có thể thu được vĩnh hằng và bất diệt? Mà không cần tạo thành thần giới hoàn mỹ gì cả?

- Đúng. Là có cách nói này. Hơn nữa, chắc là sự thật. Nhưng điều kiện trước tiên là có thể nhảy ra ngoài mới được.

Nhiếp Lang nhìn Sở Mặc:

- Thật ra thần giới, chính là giống như một ván cầu nhảy.

Nhiếp Lang nói, ánh mắt trở nên thâm thúy:

- Thật ra các thần linh sơ đại đều là hạng người thông tuệ tuyệt luân. Bọn họ cũng biết chỗ lợi và chỗ hại của thần giới. Nhưng bọn họ muốn từ nơi này nhảy ra ngoài. Thần giới thật ra cũng không phải là vĩnh hằng và bất diệt. Chuyện này, cũng chỉ có người chúa tể mới biết được. Ừ, ở toàn bộ thần giới, không vượt quá một trăm người biết được điều này.

Sở Mặc biết thần giới người chúa tể là đã từng thay đổi.

Nhiếp Lang nói tiếp:

- Ý định ban đầu của các thần linh sơ đại khi xây dựng thần giới, là muốn nhảy ra ngoài bốn phương giới, trên ý nghĩa chân chính thu được vĩnh hằng và bất diệt. Đồng thời, cũng muốn nhìn xem thử, thế giới bên ngoài rốt cuộc là dạng gì.

Nghe lời này, Sở Mặc không nhịn được cười nói:

- Ta xem qua vô số lần, mỗi lần trước khi nhìn thấy, đều sẽ ôm ước ao và hi vọng rất lớn. Nhưng sau khi nhìn thấy, lại sẽ phát hiện nó hoàn toàn khác với trong sự tưởng tượng của mình. Trên đời này, không tồn tại thế giới hoàn mỹ.

Nhiếp Lang nói:

- Nhãn giới và cách cục của mỗi một sinh linh là khác nhau. Chỉ có điều ngươi nói đúng. Trên đời này không tồn tại thế giới hoàn mỹ. Cho nên, ta mới có thể làm việc nghĩa không chùn bước, dẫn theo tộc nhân trở lại hạ giới. Thật ra nơi này mới chắc hẳn là quê hương của cộng đồng các sinh linh! Tuần hoàn theo quy tắc lục đạo luân hồi, tuần hoàn theo pháp tắc vật tranh trời chọn, tuần hoàn theo tất cả đạo lý thiên địa trước. Ta cảm thấy đây mới là cuộc sống chúng ta chắc hẳn nên theo đuổi.

Sở Mặc gật đầu:

- Có vài người luôn muốn nắm trong tay lục đạo luân hồi, muốn nắm vạn vật thế gian trong tay. Dường như có một việc hắn không nắm trong tay, là không được.

- Thật ra rất nhiều sinh linh đều như vậy.

Nhiếp Lang nói:

- Chỉ có điều, các thần linh sơ đại đều thất bại. Số lượng của bọn họ cũng không phải là số ít. Thật ra, cũng phải tới con số mười vạn vạn. Thậm chí có khả năng còn nhiều hơn so với mấy con số này, có lẽ là vô số kể. Sau khi bọn họ tạo thành thần giới, lại phát hiện thế giới này cũng không phải hoàn mỹ không tỳ vết, mà có chút bất ổn. Nhất định phải dùng rất nhiều năng lượng tính mạng để duy trì! Mà những năng lượng tính mạng này từ đâu tới? Chỉ có thể là hạ giới! Đó là quê cũ của bọn họ!

Sở Mặc trầm mặc.

Nhiếp Lang nói:

- Ở vào thời điểm này, phân kỳ là tất nhiên. Bởi vì tuyệt đối không phải tất cả sinh linh đều lạnh lùng vô tình như vậy. Càng chưa nói bọn họ là sơ đại, đều từ thế giới hạ giới kia đi ra. Có bao nhiêu người có thể làm được chuyện sau khi rời bỏ quê hương, quay đầu hủy diệt quê hương của mình?

Sở Mặc gật đầu. Hắn công nhận lời Nhiếp Lang nói.

- Sau đó, vừa lúc bọn họ phát hiện, lấy ra rất nhiều năng lượng tính mạng tạo thành ra trong thần giới, sinh ra một loại pháp tắc khiến cho bọn họ không có cách nào chống cự được!

- Đó là một loại lực lượng cùng loại với nguyền rủa!

- Hành vi của bọn họ phạm phải tội quá nặng. Mà ở đây lại không có lục đạo luân hồi. Như vậy, chỉ có thể xuất hiện pháp tắc khác.”

Nhiếp Lang nhìn Sở Mặc:

- Tuyệt đại đa số thần linh sơ đại đều bị dòng sông dài năm tháng cuốn đi. Bọn họ có nà hóa thành một bọt sóng trong dòng sông dài năm tháng, thành nước sông của dòng sông dài năm tháng; Có nà lại trực tiếp biến mất ở trên thế gian này, hoàn toàn không tìm được tung tích. Một số ít còn lại, bắt đầu sinh ra đời sau ở thế giới này. Bởi vì bọn họ đều muốn phải lưu lại một chút chuẩn bị ở phía sau.

Sở Mặc nghĩ đến chuyện trải qua ở bên trong thông đạo năm xưa. Hắn nhìn Nhiếp Lang nói:

- Nếu một ngày kia, thời điểm bọn họ trở về, có thể lấy ra tinh huyết trong thân thể đời sau, sau đó khiến mình trở nên mạnh hơn?

- Đúng. Cho nên máu của các thần linh đều có màu vàng. Bởi vì như vậy, rất dễ phân chia.

Nhiếp Lang cười khổ nói:

- Chân tướng của sự chuyện có phải càng hoang đường hơn so với trong sự tưởng tượng hay không?

Sở Mặc khẽ thở dài nói:

- Những chuyện tương tự, ta đã trải qua. Cho nên, cái này cũng chưa nói tới có bao nhiêu hoang đường.

Nhiếp Lang nói:

- Một số ít thần linh sơ đại, sau khi lưu lại đời sauđều lần lượt gặp nạn!

Hắn nhìn Sở Mặc:

- Sau đó ân oán giữa phù văn tính mạng và thú tộc chúng ta liền bắt đầu. Đây là bởi vì năm xưa thần thú thần linh sơ đại của thú tộc và thuỷ tổ của phù văn tính mạng, cũng chính là những thần linh sơ đại tranh đoạt qua một nữ nhân.

- ...

Sở Mặc nhất thời lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ.

Phù văn tính mạng và thú tộc tranh đoạt phối ngẫu? Loại chuyện như vậy quả thực quá hoang đường.

- Rất hoang đường đúng không?

Nhiếp Lang cười khổ nói.

Sở Mặc gật đầu.

Nhiếp Lang nói:

- Nữ nhân kia là một Nhân tộc, cũng là một thần linh sơ đại. Nàng rất cường đại, hơn nữa cũng đặc biệt dũng mãnh. Ngươi biết nàng rất giống với ai hay không?

Sở Mặc nhìn Nhiếp Lang:

- Phiêu Linh?

Nhiếp Lang nghiêm túc gật đầu:

- Ngươi biết không? Trước đây thời điểm ngươi dẫn theo Phiêu Linh và Ma Quân còn có Hầu Tử tới tiếp ứng với chúng ta, ta nhìn thấy Phiêu Linh, lúc đó ta đã rất sợ hãi.

Nhiếp Lang nói, lấy từ trên người ra một bức họa cổ xưa, sau đó mở ra cho Sở Mặc nhìn.

Sở Mặc vừa nhìn, cũng có phần không biết phải nói gì. Bởi vì bức họa này rõ ràng vừa nhìn đã biết nó trải qua vô số kiếp. Nhưng hình ảnh Phiêu Linh Nữ Đế trên đó trông rất sống động. Quả thực hoàn toàn không khác gì so với Phiêu Linh hiện tại! Thậm chí ngay cả quần áo trang phục và thần thái lạnh lùng trên mặt này, nhìn qua cũng giống nhau như đúc.

Nhiếp Lang nói:

- Cho nên, ta vẫn nghi ngờ, Phiêu Linh hẳn là nữ nhân kia chuyển thế.

- Loại chuyện này, rất khó nói.

Sở Mặc nói.

Nhiếp Lang gật đầu:

- Ta biết.

Sau đó, hắn bắt đầu nói tiếp:

- Năm xưa thuỷ tổ phù văn tính mạng và thần thú tranh đoạt nữ nhân kia. Hai người đều thất bại. Cũng không lâu lắm, nữ nhân kia lại biến mất, biến mất không thấy bóng dáng. Thuỷ tổ phù văn và thần thú chỉ trích lẫn nhau. Sau đó, giữa hai người bạo phát qua một trận đại chiến. Lại sau nữa, hai bên đều sinh ra người nối dõi. Vì vậy loại thù hận này trực tiếp bị hai bên bọn họ dung hòa vào trong máu. Bởi vậy, vô số kiếp tới nay, bất kỳ thú tộc nào nhìn thấy phù văn tính mạng, phản ứng đầu tiên chính là căm thù lẫn nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.