Lúc này, đại trưởng lão Lam thị liếc mắt nhìn Đỗ Duy, thở dài:
- Thôi đi. Để cho hắn về nhà. Sau này... bất cứ chuyện gì của ba đại tộc cũng không có quan hệ gì tới hài tử nữa.
Oa!
Đỗ Duy ngã trên mặt đất vô cùng chật vật, không nhịn được oa một tiếng khóc lớn lên.
Giờ phút này, hắn biết, hắn hoàn toàn kết thúc!
Từ nay về sau, hắn mặc dù là đích tử Đỗ thị của ba đại tộc, nhưng tất cả mọi chuyện của ba đại tộc và hắn đều không có quan hệ gì. Hắn sẽ không bị giam cầm, cũng sẽ không bị bất kỳ xử phạt nào. Nhưng từ nay về sau, hắn xem như là hoàn toàn phế bỏ.
Sẽ không lại có loại tài nguyên đỉnh cấp này cho hắn, cũng sẽ không lại có bất kỳ quyền lực nào cho hắn. Về phần thân phận và địa vị... Một người bị ba đại tộc buông tha, còn có thể có quyền lực và địa vị gì?
Bên kia, thời điểm Lam Hiểu và Trần Phàm nhìn thấy Đỗ Duy khóc lớn thời gian, trên mặt tất cả đều lộ ra một sự không đành lòng. Bất kể nói thế nào, dù sao cũng là bằng hữu tốt nhiều năm. Chỉ có điều, tuy rằng trong lòng hai người có chút không đành lòng, nhưng đều nhịn xuống. Không ai mở miệng cầu tình cho Đỗ Duy.
Cùng lúc, những nhân vật lớn ở đây không thể sẽ cho bọn họ mặt mũi này. Đương nhiên, điều đó cũng không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng chính là, bọn họ không muốn cầu xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866498/chuong-2638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.