Trên mặt Hồng Mông cũng mang theo vẻ kích động:
- Không ngờ... người đứng đầu thật sự đáp lại ta. Thật là cao hứng!
Sở Tuệ liếc mắt nhìn Hồng Mông một cái, muốn nói cái gì đó. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì cả. Nàng muốn nói, nhân tính trên người Hồng Mông... Quả nhiên là có phần quá nhiều!
Xem ra, hóa thân Thần Toán lão nhân đã có ảnh hưởng tới hắn lớn đến mức khó có thể đánh giá được.
Nhưng chính hắn lại không thừa nhận điều đó.
- Vậy chờ thôi.
Vô Lượng nói, thân hình trở thành mờ nhạt, biến mất ở chỗ này.
Tiếp đó, Hồng Mông cũng rời đi.
Nam Vô và Sở Tuệ liếc mắt nhìn nhau. Nam Vô bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Mười hai sứ giả... Có phải là nàng cố ý hay không?
Sở Tuệ hơi ngẩn ra:
- Sao lại nói lời này? Ta sẽ đi hại đồng tộc của mình sao?
- Không. Ta chẳng qua là cảm thấy, nhân tính trên người nàng mới là người nhiều nhất trong mấy người chúng ta....
Nam Vô nói xong câu đó cũng trực tiếp nhẹ nhàng rời đi.
Còn lại Sở Tuệ một mình đứng ở nơi đó, trầm mặc một lúc lâu. Sau đó nàng mới đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, cái gì cũng không nói, trực tiếp xoay người đi.
Viện thế lực lớn lại trở nên vắng lặng không tiếng động.
…
Sở Mặc một đường bay nhanh. Hắn rất nhớ nhà. Cho nên, tốc độ của hắn thật nhanh, đã đạt đến tốc độ cực hạn của cá nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866456/chuong-2596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.