Chương trước
Chương sau
Đương nhiên, người trẻ tuổi cũng không có nhìn thấy, trong mắt Sở Mặc lóe lên một tia đùa cợt.

Chỉ có một chút tâm tư ấy, còn ở trước mặt ta giả thần giả quỷ? Mấy thứ này, ta từ lúc còn rất nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều. Ngay cả kỹ năng giả thần giả quỷ giả ở trong người phàm thế tục này, diễn trò cũng tốt hơ so với các ngươi rất nhiều lần.

Sở Mặc cũng không nói gì, mang theo người trẻ tuổi mặc y phục màu trắng này đi ở trên đại lục mênh mông. Mỗi một bước đo, đều sẽ gặp phải ở địa phương xa xôi vô tận. Mỗi một bước đi của hắn, đều vượt qua rất nhiều thế giới khác nhau!

Nơi đây mặc dù là một đại lục hoàn chỉnh, nhưng giống như bốn đại thiên và thế giới Bàn Cổ, cách một khoảng cách, thật ra sẽ xuất hiện một thế giới hoàn toàn bất đồng.

Trong những thế giới này cũng gần như không cùng xuất hiện bất kỳ chỗ nào.

Tuy rằng trong lòng người trẻ tuổi mặc y phục màu trắng rất nắm chắc. Nhưng hiện tại hắn vẫn cảm thấy chấn động.

Ban đầu, đáng lẽ hắn sẽ dẫn người này tới chỗ đó. Nhưng bây giờ, căn bản là vô dụng. Hắn không làm được bất cứ chuyện gì. Người kia... Lại có thể tự mình tìm ra!

Lẽ nào, hắn thật sự là... tồn tại trong truyền thuyết kia?

Không, tuyệt đối không thể!

Tồn tại kia… chỉ là sinh linh trong truyền thuyết mới có. Cái gọi là theo lời đồn đại, ở trong mắt của người trẻ tuổi này, căn bản là giả, là gạt người! Là bịa đặt mà ra!

Lúc này, thân hình Sở Mặc lóe lên, trực tiếp ngừng lại ở trên đỉnh của một ngọn núi cao. Sau đó, hắn đứng ở nơi đó, không tiếng động nhìn về phía một ngọn núi cao khác ngoài xa.

Ở đây, đã là bên trong một dãy núi.

Mỗi một ngọn núi đều tương đối cao. Có nơi ít nhất cao tới trên trăm vạn trượng. Trên ngọn núi, tuyết trắng tích thật dầy. Trên đỉnh núi gió mạnh gào thét. Nơi này, đã không phải là nơi tu sĩ bình thường có thể ở được.

Chỉ có điều đối với Sở Mặc và người trẻ tuổi mặc y phục màu trắng này mà nói, nơi thế này, đối với bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Quần áo trên người Sở Mặc thậm chí cũng không có nhúc nhích dù chỉ một chút.

Đúng lúc này, trên một ngọn núi phía trước, truyền đến một giọng già nua:

- Ngươi tới?

Trên mặt Sở Mặc nhất thời lộ ra một nụ cười nhạt. Nụ cười này tràn ngập sự xem thường.

- Đến bây giờ, còn muốn giả thần giả quỷ sao?

Sở Mặc lạnh lùng nói:

- Một tiểu hài tử xấu xa, trực tiếp lăn ra đây là được!

- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Giọng nói già dặn này bỗng nhiên trở nên vô cùng âm lạnh!

Tiếp đó, một đạo ánh sáng chợt đánh về phía Sở Mặc!

Sở Mặc giơ tay lên, chính là đánh ra một quyền về phía trên tia sáng này.

Sau đó, thân hình của hắn lui về phía sau.

Nhưng khổ cho người trẻ tuổi hắn dẫn theo trong tay.

Hai bên công kích phát sinh ra chấn động này, trực tiếp trùng kích tới nam tử trẻ tuổi, khiến hắn phun ra một búng máu tươi lớn, toàn thân thiếu chút nữa cũng trực tiếp bất tỉnh.

Lúc này, từ bên kia có một bóng người bay thẳng ra!

Bóng người này, nhìn qua vô cùng mông lung. Toàn thân trên dưới đều bị một đạo vận thần kỳ quấn vòng quanh.

Dáng người đối phương không tính là quá cao lớn, nhưng trên người hắn tản ra loại sóng chấn động lại tương đối khủng khiếp!

Giống như một bá chủ đại thiên giới, trực tiếp ra tay với Sở Mặc. Hắn hoàn toàn không để ý tới nam tử trẻ tuổi đang được Sở Mặc nắm trong tay.

Sở Mặc sử dụng một tay, trực tiếp đại chiến với người này. Hắn thậm chí không sử dụng Thí Thiên.

Chỉ là từng quyền từng quyền đánh với đối phương.

Người tuổi trẻ kia được tay kia Sở Mặc mang theo, lại trực tiếp bị lực lượng chấn động của hai bên trùng kích đến mức ngất đi.

Trong chớp mắt, hai người đã đánh nổ mấy chục lần.

Hai bên ai cũng không có thể làm gì được đối phương. Sau đó, cả hai dường như rất ăn ý, đồng thời ngừng tay.

Trong bóng dáng mơ hồ của đối phương, ánh sáng tản đi. Một tiểu hài tử cời trần đi tới. Hắn mặc một cái yếm đỏ. Chính là tiểu hài tử Sở Mặc nhìn thấy ở trong hình ảnh trước đó.

- Không ngờ ngươi cường đại như vậy. Có thể liên tục cùng lão tổ ta đánh được nhiều chiêu như vậy. Ngươi cũng không tệ lắm.

Tiểu hài tử còn để mông trần này lại nói với giọng điệu của một người lớn.

Sở Mặc nhìn hắn:

- Tiểu bất điểm, ngươi có phần quá đáng. Ngay cả thủ hạ của mình cũng không quan tâm?

- Thủ hạ chó má gì chứ? Ngươi bị mù sao? Đó là một sơn tinh bình thường!

Tiểu hài tử xấu xa trực tiếp không chút lưu tình mắng lên.

Lúc này Sở Mặc liếc mắt nhìn người trẻ tuổi mang theo trong tay, ít nhiều cảm thấy tiếc thay cho hắn. Đi theo như vậy một chủ tử vô lương tâm như vậy, xem ra thật sự có chút xui xẻo.

Nghĩ vậy, nhưng Sở Mặc không có ném người trẻ tuổi này ra. Hắn tự nhiên biết người trẻ tuổi này không là nhân loại chân chính. Nhưng Sở Mặc cũng biết, người trẻ tuổi này, là một gốc cây thuốc lớn đỉnh cấp!

Hơn nữa còn có thể nói là một loại cực phẩm!

Nói cách khác, ngay cả đối với Sở Mặc mà nói, gốc cây thuốc lớn này cũng có lực hấp dẫn tương đối mạnh mẽ.

Cho nên, Sở Mặc nhìn tiểu bất điểm đối diện kia, trực tiếp cười nhạt. Sau đó, hắn ném người trẻ tuổi này vào bên trong trữ vật không gian của mình.

Ánh mắt tiểu bất điểm này nhất thời trở nên vô cùng âm u lạnh lẽo. Trong ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Mặc, tràn ngập uy hiếp:

- Trả hắn lại cho ta.

- Một sơn tinh mà thôi. Lão tổ ngươi sao có phần nhỏ mọn như vậy chứ?

Sở Mặc cười hì hì nói.

- Ngươi trả hắn lại cho ta. Ta thừa nhận, hắn là một gốc cây thuốc lớn cực phẩm.

Tiểu hài tử xấu xa lại có thể trực tiếp nói thật. Bởi vì hắn đã nhìn ra, đối phương đã hiểu rõ bản thể của người trẻ tuổi kia là cái gì. Nếu như tiếp tục giấu diếm cũng không tốt. Chỉ có thể khiến cho người ta chê cười hắn.

- A? Không phải là một sơn tinh bình thường sao?

Sở Mặc cười nói.

- Đừng giả vờ ngốc nữa.

Tiểu hài tử xấu xa mắng:

- Ngươi đưa hắn cho ta. Lão tổ ta bói miễn phí cho ngươi một quẻ!

- Ngươi khẩu khí như vậy thật quá lớn đi? Ngươi bói cho ta một quẻ? Ngươi có thể

bói cho ta sao?

Sở Mặc nhìn tiểu hài tử xấu xa, thần sắc tràn ngập sự xem thường.

Tiểu hài tử xấu xa nhất thời nổi giận:

- Ngươi thì nhằm nhò gì! Chẳng qua là một người trên người mang theo năm thành huyết mạch chín thành truyền thừa chín phần tinh thần lực của Bàn Cổ, đã tự cho mình là đúng, tự cho mình là giỏi mà thôi. Lão tổ ta được gọi là Thần Toán lão nhân. Ngay cả bốn Đại Thiên Chủ cũng có thể tính ra. Vì sao không thể tính được cho ngươi? Lẽ nào ngươi bộ dạng đẹp, sẽ không có cách nào tính hay sao? Hay nói, ngươi là thần, thì không thể tính ra? Mẹ nó, lão tổ ta ngang dọc thế giới này vô số kỷ nguyên. Có cái gì là lão tổ ta không thể tính được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.