Đối mặt với loại tình huống này, Lý Trí hận muốn phát điên. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
Lúc này, sư phụ của hắn cũng chính là lão đạo sĩ năm đó, xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn Lý Trí, vẻ mặt thành thật nói:
- Lý Trí, ngươi đi đi.
- Đi? Ta đi như thế nào?
Lý Trí nhìn sư phụ hắn, cười khổ nói:
- Sau khi ta đi, những người trong Cẩm Tú Sơn Hà phải làm sao?
- Cho dù ngươi không đi, bọn họ cũng không tốt.
Lão đạo sĩ nói rất trực tiếp, cũng rất thẳng thắn. Hắn nhìn Lý Trí, thản nhiên nói:
- Ngươi đi, còn có thể lưu lại một đường sống cho Cẩm Tú Sơn Hà này. Nếu như ngươi chết, đó mới thật sự là hoàn toàn không hi vọng.
- Một đường sống? Đường sống gì? Chỉ còn lại một mình ta? Ta sống còn có ý nghĩa gì?
Lý Trí hỏi ngược.
Lão đạo sĩ thở dài nói:
- Chuyện này, ta cảm thấy rất kỳ quặc. Cho tới nay, Nhân tộc chúng ta ở mỗi thiên trong bốn Đại Thiên, tình trạng đều không quá tốt. Ở trong mắt những Thiên Nhân này, nhân loại chúng ta chính là sinh linh tà ác dơ bẩn ô uế thấp hèn. Chỉ có điều, mặc dù như vậy, nhưng thực ra chúng ta chỉ cần lẫn tránh từ phía xa, không gặp mặt những người đó, như vậy cũng sẽ không có bao nhiêu Thiên Nhân giống như phát điên, đi tàn sát nhân loại.
Lý Trí gật đầu:
- Đúng Như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866367/chuong-2507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.