Ma Quân nói:
- Trên đời này thật tồn tại tiên giới cùng thần giới sao?
Những người khác lúc này đều nhìn về phía Sở Mặc.
Sở Mặc suy nghĩ một chút, nói:
- Căn cứ vào khả năng lĩnh ngộ được đạo và pháp hiện tại của ta, tiên giới cùng thần giới, trên lý thuyết... Chắc là tồn tại. Nhưng, tuyệt đối không phải là thời không này của chúng ta. Nơi đó, cần phải là mộtkhông gian bất hủ. Tất cả mọi thứ bên trong, đều là chân chính bất hủ. Có thể cả đời chúng ta cũng không có cách nào tiến vào trong thế giới đó được.
Ma Quân gật đầu, khẽ cười nói:
- Có một số việc, kỳ thực chỉ cần biết là được rồi. Còn như có thể vào đến bên trong không gian kia không, điều này cũng không quan trọng.
- Không sai, giống như thế giới Phàm nhân vậy, mỗi một phàm nhân đều biết thế giới này có hoàng đế, nhưng cả đời bọn hắn cũng không thấy được hoàng đế, càng không làm nổi hoàng đế. Vốn không phảingười của một thế giới, cũng không cần phải... nhất thiết theo đuổi được gì đó.
Nói chuyện là Tiểu Điệp. Nàng cười một cách tự nhiên, nhìn Ma Quân:
- Ta cảm thấy chỉ cần chúng ta có thể ở cùng một chỗ, như vậy đủ rồi!
- Đúng vậy! Hầu như tất cả mọi người có mặt đều gật đầu.
Sở lão nói:
- Nơi đây, đã có thể coi là gia viên thực sự của chúng ta rồi. Đại Khô Lâu đứng bên cạnh Sở lão, nội thương năm xưa trong thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866267/chuong-2407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.