Sau bếp truyền đến thanh âm của Tống chưởng quỹ:
- Mấy tên các ngươi, không cho phép nói xấu ta! Ta đó là trong lồng ngực có gò khe!
Người trong tửu quán lại lần nữa cười rộ lên. Sở Mặc cũng cười, bất quá, tim của hắn dần dần biến thành nhu hòa.
Kỳ thật Vu Hồng cũng không kém lắm.
Hai người tiến vào Vùng đất vĩnh hằng thật không phải là ngắm cảnh du lãm, bọn hắn là chuẩn bị đại khai sát giới!
Nguyên bản theo như bọn hắn nghĩ, những người bên trên Vùng đất vĩnh hằng này đều đã bị người đứng đầu Vĩnh Hằng cùng chủ ba thế lựctẩy não, tất cả bọn họ kính trọng người đứng đầu Vĩnh Hằng như thần.
Từ bên ngoài nhìn vào tựa hồ cũng chính là như thế. Chỉ có chân chính xâm nhập đến bên trong Vùng đất vĩnh hằng mới phát hiện, cũng không phải là có chuyện như vậy.
Tựa như người bên trong tòa thành nhỏ này, kỳ thật cũng không dám nói đến người đứng đầu Vĩnh Hằng cùng chủ ba đại thế lực, ở trong ngôn từ cũng không có loại kính sợ như trong tưởng tượng, càng không có loại thuyết pháp kính trọng như thần. Bọn họ cũng giống như chúng sinh trên thế gian, có hỉ nộ ái ố của chính mình, có các loại truy cầu của chính mình, cơ hồ đều trải qua cuộc sống của mình, thật cũng không phải là tất cả mọi người đều xem người đứng đầu Vĩnh Hằng và chủ ba thế lực là thần.
Cho nên...
- Cho nên?
Vu Hồng nhìn xem Sở Mặc.
- Ừm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866254/chuong-2394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.