Bọn họ vốn đã chấp nhận mình sẽ chết, tốt nhất là được chết thống khoái. Nhưng vạn vật đều có bản năng cầu sinh, được sống thì dại gì mà từ bỏ chứ.
Nghe Sở Mặc nói, đám Cổ tổ Thái thượng chen nhau đồng ý, cứ như sợ chậm một chút Sở Mặc sẽ đổi ý vậy.
Đông Phương Vân Lạc nhìn Sở Mặc, nhẹ giọng hỏi:
- Thật ư? Ngài thực sự muốn chúng ta làm chuyện này sao?
- Sao, ngươi không muốn à?
Sở Mặc nhìn Đông Phương Vân Lạc, nhàn nhạt nói.
- Ai nói thế đâu, dĩ nhiên là ta đồng ý rồi.
Đông Phương Vân Lạc oán giận nhìn Sở Mặc nói:
- Ngài cũng không được nuốt lời đó.
- Đúng thế, ngươi là người có thân phận và địa vị, nhất định phải nhất ngôn cửu đỉnh.
Một Thái thượng Cổ tổ khác nói đầy xem thường.
- Nói không giữ lời sẽ bị người khác chê cười đó.
- Người như Sở công tử nhất định giữ chữ tín mà.
Một đám Thái thượng Cổ tổ lúc trước lại có vẻ khúm núm, dùng lời nói thận trọng trước mặt Sở Mặc, bọn họ sợ hắn đổi ý.
Sở Mặc thấy buồn cười, lắc đầu nói:
- Ta sẽ giữ lời.
Ánh mắt của đám người nhìn hắn đã tràn đầy cảm kích. Năm xưa bọn họ sát hại vô số sinh linh của Vương tộc Sở thị, giờ đã bị báo ứng. Đầu lâu của họ bị cắm trên cột cờ trong phế tích Sở thị, dãi nắng dầm sương biết bao năm.
Đối với họ, việc này còn khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866238/chuong-2378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.