Chương trước
Chương sau
Ở trong mắt hắn, sinh linh thế gian có rất nhiều mặt, tất cả sinh linh đều cần có quyền lực sinh mệnh. Nhưng ở trong Hồng Mông Đang Đạo Tử Kim Giới, đẳng cấp cực kỳ nghiêm nghị, thậm chí nghiêm khắc tới trình độ làm người ta khó có thể tưởng tượng. Ở thế giới kia, một ít sinh linh bởi vì cơ duyên nào đó được số mệnh cùng tạo hóa sinh ra đều phải tiếp nhận khảo nghiệm nghiêm khắc.

Những sinh linh này đều có cùng một điều kiện, không đạt được tiêu chuẩn sẽ bị tiêu diệt sạch, hoặc là… bị lưu đày tới nơi Hắc Ám.

Nơi Hắc Ám chính là một tuyệt địa thật sự.

Nơi đó không có bất kỳ hy vọng nào! Sau khi đại thần Bàn Cổ quật khởi trở thành một gã chiến sĩ cường đại nhất trong Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Giới, hắn đi khắp nơi không ai là đối thủ của hắn. Hắn không quen nhìn loại chuyện như vậy, hắn mặc dù không nghĩ chúng sinh bình đẳng, nhưng lại cho rằng vạn vật sinh linh đều có quyền sinh tồn, bọn họ nếu đã tồn tại không thể bị gạt bỏ, càng không thể bị lưu vong một cách vô lý.

Bởi vì quan điểm này hắn bị vô thượng đại năng trong Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Giới không tha, vì vậy hắn rời khỏi Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Giới.

Đi tới những đại Giới khác, đầu tiên là Đại Từ Đại Bi Nam Mô Giới, hắn vốn tưởng rằng Đại Từ Đại Bi Nam Giới sẽ khác.

Nhưng sau khi tới nơi lại vô cùng thất vọng, nơi này khác xa so với trong tưởng tượng của hắn, thậm chí trên bản chất rất giống với Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Giới.

Một ít sinh linh vì có cấp bậc thấp liền không thể tồn tại ở nơi này, cuối cùng… hầu như cũng không khác mấy.

Thậm chí bên kia còn tìm được rất nhiều lý do tới thuyết phục những sinh linh này không nên tồn tại ở thế gian. Như dáng dấp, tướng mạo xấu chính là không tôn trọng đối với tồn tại vô thượng; hay như tập tínhthô bạo sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của những sinh linh khác, sẽ khiến thế giới này trở nên không sạch sẽ; hay như sinh linh quá tự tin cũng là không tôn trọng tồn tại vô thượng.

Còn có rất nhiều loại lý do khác, có ít lý do đại thần Bàn Cổ cũng cảm thấy có thể chấp nhận, nhưng có một ít khác hắn lại cảm thấy quá gượng ép.

Những sinh linh này đều là kết quả của cơ duyên tạo hóa, xuất hiện ở thế gian này. Nếu bọn họ có thể xuất hiện ở thế gian này thì không nên bị người khác tùy ý xử trí. Đại thần Bàn Cổ tổng hợp lại cái lý do, rốt cục cũng chỉ là vì những sinh linh này không đủ mạnh!

Nếu như chúng nó thật sự cường đại tới mức có thể che đậy tất cả thế gian, như vậy còn ai dám xử trí bọn họ? Còn có người dám hất nhiều nước bẩn lên người bọn họ như vậy sao? Còn có người dám tùy ý lưu đày bọn họ sao?

Sau đó đại thần Bàn Cổ lại đi tới hai giới khác, tình huống ở những nơi đó hầu như không có gì khác.

Đến cuối cùng hắn triệt để thất vọng. Hắn hoàn toàn thất vọng đối với tứ đại giới.

Cho nên hắn trực tiếp trốn ra tới vùng biên cương xa xôi.

Nói đó là mảnh đất u ám, là mảnh đất dơ bẩn mà tứ đại giới không muốn.

Sau đó ở chỗ này, đại thần Bàn Cổ muốn mở ra một Giới!

Hắn muốn mở ra Giới thứ năm!

Vì muốn cung cấp nơi che chở cho những sinh linh bẩn thỉu nhấttrong bốn Giới!

Hắn thành công, cũng thất bại!

Bởi vì hắn thành công mang theo linh hồn của những sinh linh kia đi tới trên thế giới này, làm cho những linh hồn này sống trong thân thể của hắn, hấp thu số mệnh, máu tươi của hắn… cho nên những sinh linh bẩn thỉu trong mắt tứ Giới kia trở thành hậu đại, hậu duệ của Bàn Cổ!

Hắn thất bại là hành động này của hắn chọc giận rất nhiều tồn tại vô thượng trong bốn Giới. Bọn họ cùng ra tay trấn áp Bàn Cổ, cũng trấn áp một đại Thiên Giới chưa thành hình.

Cuối cùng trong mắt Chúa Trời bốn Giới, sinh linh bẩn thỉu nhất trên đời này là nhân loại.

Nhân loại có thất tình lục dục, có các loại tình cảm lại là sinh linh dơ bẩn nhất trong mắt tồn tại vô thượng.

Loại sinh linh này không có tư cách xuất hiện ở giữa bốn Giới!

Chỉ cần xuất hiện liền đối mặt với bị diệt, bị lưu đày.

Kỳ thật lý do khiến tồn tại vô thượng và sinh linh đẳng cấp cao trong bốn Giới cảm thấy nhân loại ô uế bẩn thỉu vô cùng nực cười, chí ít dưới cái nhìn của nhân loại là vô cùng buồn cười. Bởi vì nhân loại có thân thể!

Trong thân thể là sinh động.

Cho dù tu luyện tới cảnh giới gì, cho dù có thực lực như thế nào thì nhân loại cùng một ít sinh linh khác đều không thể thoát ly khỏi thân thể, hoặc là cũng có thể nói không nguyện bỏ qua thân thể!

Cái này ở trong mắt sinh linh đẳng cấp cao là một chuyện bất khả tư nghị!

Tại sao lại muốn có thân thể? Thật quá dơ bẩn! Quả thật làm ngườita khó có thể dễ dàng tha thứ!

Trong bốn Giới đều là có vị trí cao cấp, tất cả sinh linh đẳng cấp cao trong đó đều dùng hình thái tinh thần tồn tại ở thế gian.

Bọn họ tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ ngưng tụ ra các loại thân thể, nhưng những cái đó đều là biểu tượng mà thôi, căn bản không có máu thịt!

Hơn nữa trong mắt những sinh linh này, thất tình lục dục của con người là dơ bẩn nhất, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Mỗi người cư nhiên đều có thể không có cùng tính cách, đây quả thật là một việc không thểchịu đựng. Cũng có những sinh linh cấp bậc thấp khác lại khá hơn một chút, chỉ có loại tâm tình đơn giản như phẫn nộ, sung sướng cùng hoảng sợ, nhưng chúng nó không nên có thân thể!

Có thân thể đều đáng chết!

Nhưng cơ duyên và số mệnh trên thế gian này lại không ngừng khiến cho nhân loại xuất hiện ở giữa bốn Giới, hơn nữa một lần còn có một loại người kinh tài tuyệt diễm được sinh ra.

Đại thần Bàn Cổ chính là người nổi bật trong số đó! Thuộc về nhân loại cao cấp nhất!

Ứng vận nhi sanh, có thất tình lục dục, có thân thể!

Mấu chốt là đại thần Bàn Cổ quá cường đại, chiến lực của hắn độc nhất vô nhị, dưới tình huống bình thường, toàn bộ bốn Giới đều không có bất kỳ sinh linh nào là đối thủ của hắn!

Cho nên trong mắt tồn tại vô thượng ở bốn Giới, nhân loại chính là thứ dơ bẩn, bẩn thỉu nhất.

Quả thật chán ghét tới mức độ không gì bằng! Bàn Cổ mang đi hầu như tất cả linh hồn nhân tộc, điều này khiến bốn Giới đều rất vui vẻ. Bọn họ chán ghét Bàn Cổ, cũng sợ Bàn Cổ, cho nên lúc đó Bàn Cổ phân tích tâm trạng của nhân vật hàng đầu bốn Giới rất đúng.

Hàng vạn hàng ngàn từ, tổng hợp lại thật ra cũng chỉ có một: Chính là không đủ cường đại!

Cường đại như Bàn Cổ liền không có bất kỳ sinh linh nào dám đều trêu chọc. Trước mặt không có bất kỳ sinh linh nào dám nói hắn dơ bẩn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.