Bốc Hư Dược lạnh lùng nhìn thoáng qua Bốc Đông:
- Không nên vọng động tâm tư.
Bốc Đông nhất thời cảm giác trong lòng rùng mình, một luồn khí lạnh trực tiếp nhô ra, vội vàng nói:
- Hài nhi chỉ là tò mò…
- Cây đao kia nhất định phải có tinh huyết và khí vấn của đại thần Bàn Cổ mới có thể kiềm giữ. Cái thế giới của chúng ta là thế giới trên thân thể Cổ Thần. Người nắm giữa cây đao kia chính là người thân cận nhất với Cổ Thần! Ở trước hắn, ngươi thân cận nhất chính là người đứng đầu Vĩnh Hằng và ba người chúng ta, nhưng ba chúng ta đều chỉ có một số ít tinh huyết của Cổ Thần. người đứng đầu Vĩnh Hằng cũng chỉ có một chút số mệnh cùng tinh huyết. Chúng ta không có cách nào nắm giữ cây đao kia.
Bốc Hư Dược nhìn Bốc Đông:
- Cho nên ngươi không cần đánh chủ ý lên người kia, ta bảo ngươi dẫn hắn trở về không phải vì bảo hộ hắn, hắn căn bản không cần ai bảo hộ! Chung ta tìm hắn là vì có cơ hội rời khỏi nơi này trước khi nó tan vỡ!
Trong lòng Bốc Đông cảm thấy vô lực, tu luyện tới cảnh giới như bọn họ vẫn có loại cảm giác thân bất do kỷ, cảm giác này thật khiến người ta khó chịu không gì sánh được.
Nhưng hắn vẫn không dám chống lại phụ thân.
Ở đất Vĩnh Hằng, người đứng đầu Vĩnh Hằng hầu như chưa bao giờ quản chuyện thế gian, tất cả mọi việc đều giao cho chủ ba thế lực lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866196/chuong-2336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.