Đừng nói là Bói Đông, ngay cả Sở Mặc cũng có chút bối rối.
Đây là tình huống gì?
Hành động giáng bạt tay này, cũng chỉ có người … mới làm thôi?
Mà bóng người này, ở trong mắt y, rõ ràng là một vị thần! Bói Đông ngơ ngác nhìn bóng người này, sau đó, ánh mắt của gã từ từ trở nên có chút mê mang. Cuối cùng, gã đột nhiên biến mất ở trước mặt Sở Mặc.
Giống như là chưa bao giờ xuất hiện qua như vậy, hư không biến mất rồi!
- Chuyện gì xảy ra?
Mặc nhịn không được nhìn bóng người hỏi.
- Giếu hắn, hậu hoạn. Mất trí, không sao. Tổng cộng tám chữ, toàn là thần văn, giống bí quyết tu luyện tình thần của Sở Mặc. Là thần văn thật sự.
Sở Mặc nghe hiểu lập tức, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động!
Bóng người này, lại có thể trao đổi!
Tuy chỉ nói tám chữ, khiến người ta cảm thấy vô cùng tối nghĩa, như là rất lâu chưa nói được. Nhưng đạo thân ảnh này, tuyệt đối là có linh tính, có ý thức!
- Tiền bối, ngài, ngài là đại thần Bàn Cổ sao? Sở Mặc kích động hỏi.
Đạo thân ảnh này lại trong phút chốc biến mất trước mặt Sở Mặc, không trả lời, cũng không bất kì câu nói gì thừa thải. Cứ như vậy mà biến mất.
Sở Mặc gãi đầu, sau đó thở dài, với cảnh giới bây giờ của y, vẫn là không thể nào suy tính ra hết tất cả. Mặc dù năng lực bây giờ của y đã có thể trong nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866173/chuong-2313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.