Bởi vì rất nhiều người, đều đã đặt ánh mắt tham lam trên khối cực phẩm Thiên Tinh Thạch. Ngay cả hít thở cũng trở nên dồn dập. Hán tử say vừa rồi mở miệng giễu cợt Sở Mặc cũng không còn say, con mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Lúc này trong quán rượu nhỏ truyền đến một tiếng nói nhàn nhạt:
- Không phải đồ của các người, tốt nhất không nên liếc mắt làm gì.
Sau đó, cực phẩm Thiên Tinh Thạch chậm rãi bay vào hầu bao của chưởng quỹ quán rượu. Sau đó một giọng nói ôn hòa lại vang lên trongtai:
- Đừng sợ, bọn họ sẽ không nhớ được chuyện này.
Sau đó, toàn bộ trong tửu quán, lập tức khôi phục lại không khí bình thường.
Hán tử say mắt lờ đờ mông lung cười to nói:
- Cười chết ta rồi, tên đầu bạc kia tự xưng mình là cảnh giới Thái thượng, đó là cảnh giới gì chứ? Hơn nữa hắn còn ăn cơm chùa, nếu không phải là ngày hôm nay gia đã uống nhiều rồi thì nhất định sẽ đuổi đánh hắn một trận.
- Ha ha ha, cũng không phải, hai người bọn họ chạy cũng nhanh đó chứ? Nhìn qua cảnh giới cũng không kém đâu. Thực sự là mất mặt, lại dám ăn cơm chùa! Lão bản... ông đừng sợ, tiền đó tý nữa mấy ca thanh toán cho ông.
- Aish, hai người bọn họ khoác lác không phải trượng nghĩa, chúng ta lại không phải loại người như vậy!
Trong quán rượu nhỏ, một đám đã uống say lớn tiếng la hét.
Chưởng quỹ quán rượu trợn mắt há hốc mồm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866152/chuong-2292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.