Sở Mặc cười nói:
- Muội đang sợ, đến một ngày quan hệ huynh muội của chúng ta bại lộ, bọn họ sẽ phản bội chúng ta sao?
Trên mặt của Sở Sở có vài phần lo âu:
- Đến tám, chín phần là sẽ xảy ra tình huống này.
- Vậy muội có đề nghị gì hay?
Sở Mặc hỏi.
Sở Sở nhìn Sở Mặc, do dự một chút. Sở Mặc nói:
- Chúng ta là huynh muội, là những người thân cận nhau nhất trên đời này, còn có điều không thể nói hay sao?
- Ta, ta cảm thấy, ý tưởng này của ta có chút ích kỷ. Dù sao ta cũng là một thành viên của vương tộc họ Sở, đồng thời, ta cũng đã tìm lại được trí nhớ của kiếp trước rồi, cũng thống hận những cổ tộc này không kém huynh, ca ca.
Sở Sở nói.
- Không sao đâu. Muội có đề nghị gì thì cứ nói ra đi. Chúng ta có thể bàn bạc với nhau. Thật ra, trong nội tâm ca ca muội vẫn luôn có mắtnhìn thời thế chứ. Ta làm như vậy cũng là đang chờ muội.
Sở Mặc vừa cười vừa nói.
Sở Sở hơi kinh ngạc nhìn Sở Mặc, trong mắt cũng lộ ra vẻ cảm động:
- Chờ ta?
- Đúng. Chờ muội.
Sở Mặc nói:
- Ban đầu, nếu ta không sử dụng thủ đoạn ác liệt như thế thì có thể chấn nhiếp những người đó sao? Nếu như ta chỉ giết Thái Thượng Cổ Tổ của bọn hắn, chỉ giết kẻ ác mà nói, bọn đệ tử cổ tộc sẽ suy nghĩ phảnbội sao? Cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866070/chuong-2210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.