Sau khi Sở Mặc dẫn theo con chó vàng quay về đống đổ nát kia, Đông Phương Vân Lạc bội phục nhìn Sở Mặc:
- Ngươi thật sự định làm cả thế giới trở thành kẻ thù của ngươi à? Sở Mặc nhìn đầu Liệp Thần lão tổ bị treo trên cột cờ vẫn đang hôn mê một cái, khóe miệng hơi giật giật nhưng không nói gì cả.
- Giỏi lắm, bọn Hôi Địa kia đều đáng chết cả.
Đông Phương Hằng Thái nói.
Sở Mặc nhìn gã ta một cái, thình lình nói:
- Vậy mà cũng đâu có thấy các ngươi ra tay đánh chết bọn họ bao giờ đâu? Chỉ thấy các ngươi cứ làm cả hai mệt mỏi.
Hai vị Thái Thượng Cổ Tổ Đông Phương Vân Lạc và Đông Phương Hằng Thái đều trầm mặc. Một lúc lâu sau, Đông Phương Vân Lạc mới lên tiếng:
- Vậy mới nói rằng ngươi rất vĩ đại, chúng ta đâu bằng được ngươi.
Sở Mặc cười cười:
- Thật ra ta không có ý gì, ta chưa bao giờ vĩ đại, cũng không phải chính nhân quân tử. Không ai có thể dùng chuẩn mực đạo đức của thế gian để đánh giá ta. Ta chính là ta. Ta muốn làm thế nào thì ta sẽ làm thế đó.
Đông Phương Hằng Thái nói:
- Ngươi cũng nên tìm bạn cho chúng ta đi? Sở Mặc hơi ngẩn ra.
Đông Phương Hằng Thái lại nói tiếp:
- Vật nhỏ Hôi Địa này không đủ tư cách làm đồng bạn của chúng ta.
- Thế nên ta mới để nó cách xa các ngươi đấy.
Sở Mặc nói:
- Nếu không…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866055/chuong-2195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.