Kẻ địch của kẻ địch là bạn bè.
Lý luận đó vĩnh viễn không đáng làm theo!
Nhưng đám trưởng lão đó vậy mà dám cấu kết với sinh linh dị tộc! Bọn họ có chết cũng không muốn thấy cảnh đó. Lúc này, Sở Mặc cười nhìn thoáng qua Liệp Thần lão tổ, rất nghiêm túc lắc đầu:
- Đùa gì thế, bằng một mình ta đương nhiên sẽ không diệt được mấy trăm tỉ chiến sĩ của ngươi rồi.
Liệp Thần lão tổ cười lạnh nói:
- Vậy ngươi còn phách lối cái gì?
- Thế nhưng...
Sở Mặc cơ bản không để ý tới Liệp Thần lão tổ nói chen vào, mà nói tiếp:
- Ta còn có một con chó cơ mà! Gâu!
Con chó vàng rốt cục mở mắt, chỉ có điều chỉ hé mắt hữu khí vô lực sủa hai tiếng.
Đây... ngay cả đám trưởng lão của cổ tộc Đông Phương cũng không nhịn được mà kích động.
- Kiêu ngạo!
- Quá cuồng vọng!
- Còn thật coi mình là cao thủ vô địch cơ à?
Liệp Thần lão tổ cũng giật khóe miệng, vẻ mặt khinh bỉ nở nụ cười, nhìn Sở Mặc:
- Con đường này của ngươi ta không chọn được rồi, các huynh đệ... giết cho ta!
*Lời cuối chươ ng của tác giả:
Nói đến chó đột nhiên nghĩ tới năm đó chơi truyền kỳ... chó nói, ha ha, ký ức thật sâu sắc, lâu đời. Khi đó cảm giác dẫn con chó theo, mình quả thực là đẹp trai khoai to! Chẳng qua khi đó anh đây chỉ là Pháp sư, bình thường dùng “Thánh ngôn đả cẩu” chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866051/chuong-2191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.