Đông Phương Vân Lạc cũng biết chuyện này, mặt lão hiện sát khí, nói:
- Hai vị tồn tại kia rõ ràng muốn thay đổi thông đạo mà. Bọn họ thật độc ác!
Lão bộc đứng sau Sở Mặc, ưu nhã nói:
- Từ vạn cổ tới nay cũng chỉ có các ngươi là đặc biệt ngoan ngoãn à.
Đông Phương Hằng Thái và Đông Phương Vân Lạc nhịn không được trầm mặc. Đúng thế, bọn họ còn độc ác hơn. Từ xưa tới nay, có vô số sinh linh đã chết trong tay bọn họ nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ mình làm gì quá đáng, càng không quan tâm xem người chết kia nghĩ gì. Chỉ là một con kiến, chết thì thôi, chẳng làm sao cả.
Trong mắt Thái thượng, tất cả sinh linh trong thế gian đều là giun dế, chẳng khác gì chuyện vặt.
Sở Mặc không nhiều lời thế, hắn toàn tâm luyện hóa đầu Đông Phương Hằng Thái, rút hết nguyên thần của lão rót vào mảnh đất phế tích. Chẳng những hắn muốn trùng kiến nơi này mà còn muốn đem toàn bộ năng lượng của các Thái thượng đã hủy diệt nơi đây thành nguồn sứcmạnh biến vùng đất Vương tộc thành một bảo địa chân chính.
Đồng thời, hắn cũng dùng một phần nguyên thần của Đông Phương Hằng Thái cho vào pháp trận, khiến chúng vận hành mạnh mẽ hơn.
Đông Phương Hằng Thái chửi ông trời, chửi Sở Mặc, chửi cả Vương tộc Sở thị rồi vạn thảy chúng sinh, chẳng khác Đông Phương Vân Lạc lúc trước là bao.
Hiện tại, Đông Phương Vân Lạc không nói gì, mặc kệ Đông Phương Hằng Thái, lão nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866043/chuong-2183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.