Sở Mặc có chút kỳ quái truyền âm hỏi:
- Đệ tử ngoại môn... làm sao lại biết chị dâu bị giam ở đâu?
Lưu Vân Phong lắc đầu, tỏ vẻ tâm lý gã nắm chắc.
Sở Mặc và Tử Đạo cũng không muốn hỏi nhiều thêm.
Tiếp đó, Lưu Vân Phong bảy lần tám ngoặt vào một tòa viện rất lớn. Trong viện này vắng ngắt, một tiếng động cũng không có. Ba người một đường xuyên qua đình đài nhà thuỷ tạ, xuyên qua một cánh rừng rất lớn, cuối cùng đi vào chỗ sâu nhất của viện.
Nơi đó, có mấy gian phòng, một gian trong đó bên trong vẫn sáng đèn.
Lưu Vân Phong hơi hơi hé miệng, đột nhiên vang lên một tiếng chim hót. Động tĩnh không lớn, giống với tiếng kêu của chim chóc trong núi.
Nhưng trong phòng có đền vẫn sáng đó lại tối xuống một lát, rồi đèn lại sáng lên lần nữa. Lưu Vân Phong ra hiệu hai người đi theo gã rồi cứ như vậy nghênh ngang vào gian phòng kia.
Trong phòng có một lão già thất tuần, nhìn không ra tu vi của bản thể nhưng đôi mắt đó lại làm cho Sở Mặc và Tử Đạo có một cảm giác: Lão già này không đơn giản.
Lão già thấy Sở Mặc và Tử Đạo thì ít nhiều hơi ngoài ý muốn, nhưng lời thừa thãi gì cũng không nói thêm mà ra hiệu ba người ngồi xuống.
Lưu Vân Phong không ngồi mà bùm một tiếng, quỳ trên mặt đất, nước mắt lập tức chảy ra.
Đôi mắt lão già cũng đỏ lên. Ông ấy nâng tay chỉ lên trời sau đó than nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865690/chuong-1830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.