Nói xong gã nhìn Sở Mặc:
- Nói ra thì quả thực là như định mệnh đã định vậy. Trước khi lão tổtông đi đã từng nói một câu với ta, nói là nếu ta gặp được người chủ động kết bái thì cũng đừng từ chối. Sau thì không được tham lam, không được kiêu ngạo, ngông cuồng, không được làm ác mới có thể có một tương lai mà ngay cả ông ấy cũng từng hâm mộ.
Lưu Vân Phong nhìn về phía Tử Đạo.
Vẻ mặt của Tử Đạo thản nhiên:
- Nói thật, Lão tổ tông nói xong câu đó với ta đã qua hơn 110 năm. Tuy là ta vẫn luôn nhớ nhưng chưa từng kỹ càng tìm hiểu.
Khóe miệng Lưu Vân Phong giật giật, nói:
- Hình như... là do ta nhắc tới?
Sở Mặc gật đầu với Tử Đạo.
Lưu Vân Phong cười ha hả:
- Ở trong lời tiên tri kia, ta là thân phận gì?
Tử Đạo rất nghiêm túc nhìn Lưu Vân Phong một lúc lâu, sau khi nhìn mà Lưu Vân Phong cũng cảm thấy sợ hãi rồi mới nói:
- Thật ra là cậu nói à?
- Nói cái gì? Vẻ mặt Tử Đạo mờ mịt.
- Vậy sao huynh lại nhìn ta như vậy?
Lưu Vân Phong hỏi.
- Ta đang nhìn xem trên mặt cậu có mọc lên cây hoa hay không.
Tử Đạo nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Sở Mặc cười phá lên.
Lưu Vân Phong tức đến trợn mắt lên nhìn rồi cũng lập tức cười rộ lên:
- Được rồi được rồi, ta cam tâm tình nguyện làm lá cây( làm nền).
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865683/chuong-1823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.