Nói xong, hai người ngây dại, không nhịn được cười ha ha, đồng thời quay ra Sở Mặc hỏi:
- Huynh đệ, ngươi không đến nỗi nào chứ?
Sở Mặc liếc mắt:
- Ta còn lâu mới thảm nhé. Đường ta đi thuận buồm xuôi gió, số của ta là số sướng…- Ngươi mơ à…
Hai người kia khinh bỉ.
Sau một lát, ba người ngồi trong căn nhà gỗ xa hoa của Sở Mặc. Sở Mặc đang tự minh pha trà cho hai tên còn lại.
- A, phòng này xa hoa quá đi. Ta nói Lâm Hắc, ngươi thật biết hưởng thụ đấy.
Tử Đạo nhìn căn phòng hâm mộ nói.
- Trong này còn từng có nữ nhân phải không, đúng là hành cung di động mà. Lưu Vân Phong cũng rất hâm mộ sau đó nói:
- Về sau ta cũng xây một cái thế này, đi đến đâu lấy ra đến đó là được rồi.
Tử Đạo nhìn bố trí trong phòng, cau mày phân tích:
- Đến giờ ta vẫn chưa thấy mấy thứ? Ngươi từ đại vực nào đến thế?
Lưu Vân Phong đến gần:
- Ta cũng không biết. Dù sao trong này không có nhiều thứ ở Bắc Đẩu Đại Vực. Sở Mặc cười dài pha trà, không nói chuyện.
Tử Đạo nhìn Lưu Vân Phong nói:
- Huynh đệ, không phải ngươi nói ngươi thảm hơn ta sao. Ngươi nói thân thế của ngươi trước đi. Nếu định kết bái thì đừng giấu nhau làm gì. Một đời người có khi cũng chỉ có hai huynh đệ này thôi, không phải chuyện đùa đâu.
Sở Mặc ở bên pha trà không nhịn được liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865656/chuong-1796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.