Trên mặt Tuyết Vô Tình lộ vẻ trào phúng, không nói tiếp mà ra vẻ nghiền ngẫm:
- Ngươi muốn bảo vệ Lâm Hắc à?
Tử Đạo thản nhiên gật đầu thừa nhận nói:
- Chưa chắc chỉ có ta muốn bảo vệ hắn đâu.
- Ồ.
Đuôi lông mày của Tuyết Vô Tình nhướng lên, vẻ mặt không kinhngạc mà thản nhiên:
- Đúng rồi, hẳn không ít người muốn mời chào hắn.
- Không, ngươi sai rồi. Người khác thế nào ta không rõ nhưng ta thì không, ta muốn làm bằng hữu với hắn.
- Ha ha ha…
Tuyết Vô Tình không nhịn được cười nói:
- Tử Đạo, ngươi đừng có ngây thơ như thế, tuổi ngươi cũng đâu có nhỏ nữa chứ…
Tử Đạo lắc đầu:
- Vô Tình huynh, tuy ngươi đã từng đứng nhất Thiên bảng nhưng nói thật ta không nghĩ mình kém hơn ngươi đâu. Hơn nữa, ngươi vì chịu thiệt trong hung địa mà rời khỏi Thí luyện tràng không có nghĩa là người khác cũng xui xẻo như ngươi nên ngươi không cần dùng thái độ này nói chuyện với ta đâu. Ta muốn coi ai là bằng hữu thì đó là chuyện của ta. Ta không nghĩ ngươi có tư cách đánh giá ta ngây thơ hay không ngây thơ.
- Ồ, Tử Đạo, ngươi thà trở mặt với ta cũng muốn đứng về phía Lâm Hắc đúng không?
Con ngươi Tuyết Vô Tình lạnh hẳn đi. Tử Đạo gật đầu nói:
- Ta nhìn hắn rất thuận mắt, muốn kết giao với hắn.
- Vậy thì…
Thanh âm của Tuyết Vô Tình lạnh hơn, y đã hơi tức giận. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865653/chuong-1793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.