Sở Mặc cười cười, nói:
- Rời đi cùng ta hay là ở lại, cô có thể chọn lại lần nữa. Diệp Thanh nghe xong, trên mặt có vẻ đau thương:
- Người nhà, người yêu của ta đều đã chết, tiếp tục ở lại đây ngoại trừ tăng thêm sự bi thương ra thì còn có ý nghĩa gì chứ? Ta sẽ rời khỏi đây cùng công tử.
- Được, chúng ta đi.
Sở Mặc nói xong dùng Hư Không Nhất Thác khiến thân thể của Diệp Thanh chậm rãi bay lên. Diệp Thanh sợ tới mức hét lên một tiếng, ngồi chồm hổm xuống. Nàng chưa từng được bay lên trời cao, đột nhiên thế thì bị dọa đến hoa dung thất sắc.
Nhưng mà nàng cũng là một người có gan lớn, sau một lát thì thấySở Mặc ở một bên vân đạm phong kinh(gió nhẹ mây bay- nhẹ nhàng thoải mái) đứng trong hư không thì nàng cũng bắt đầu thử chậm rãi đứng lên, sau đó cẩn thận vươn chân bước về phía trước một bước.
Không có cảm giác giẫm lên chỗ trống không.
- Thật thần kỳ!
Trong mắt của Diệp Thanh chợt bắn ra một tia sáng.
Bây giờ gần hư không của hai người đã bị tràng vực của Sở Mặc bao phủ. Cho nên lấy cảnh giới thật của Diệp Thanh, muốn đứng trong hư không thật sự quá dễ dàng. Chỉ cần một quá trình quen thuộc và thích ứng thôi.
Quá trình làm quen và thích ứng của Diệp Thanh so với trong tưởng tượng của Sở Mặc còn dùng ít thời gian hơn. Nàng ấy gần như là nhanh chóng thích ứng với cảm giác bay trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865599/chuong-1739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.