Nói xong đại hán dùng vẻ mặt cung kính nhìn gốc cổ thụ bên cạnh Sở Mặc.
Sở Mặc cười khổ nói:
- Đại ca hiểu lầm rồi, ta không có ác ý.
Đại hán cười lạnh một tiếng:
- Từng ngoại lai tới đều nói mình không có ác ý, mau cút đi, ta không muốn nghe ngươi dông dài.
Thái độ của đại hán rất ác liệt, nhưng kỳ quái là hắn cũng không có ý tiến lên phía trước, mà đứng ở trong thôn lạnh lùng nhìn Sở Mặc, còn mang theo một cỗ thù hận khắc cốt ghi tâm.
Sắc mặt Sở Mặc cứng đờ, đã rất nhiều năm không có người dùng thái độ ác liệt đối đãi với hắn. Ngẫm nghĩ Sở Mặc không khỏi cười khổ một cái, thầm nghĩ: Tâm tính con người thật kỳ quái, làm vua Thiên Giới lâu liền thật sự cảm thấy mình là vương gian của thế gian này.
Nghĩ thầm trong lòng, vẻ mặt Sở Mặc thành khẩn nói:
- Ta có thể không tiến vào thôn của các ngươi, nhưng có thể nói cho ta biết đây là đâu không?
Người đàn ông râu quai nón cau mày, nhìn Sở Mặc lạnh lùng nói:
- Đây là thôn Tiểu Hà, được rồi, nói xong rồi, ngươi có thể đi.
Sở Mặc lập tức mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua người đàn ông râu quai nón, sau đó than nhẹ một tiếng:
- Được rồi, ta đi là được.
Không rõ địch ý của đại hán này từ đâu tới, có lẽ là từ trước tới giờ chịu quá nhiều thương tổn do người ngoại lai tới gây ra, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865583/chuong-1723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.