Tiểu Điệp lại nói tiếp:
- Sau đó… sẽ bị lạc trong hư không vô tận. Vận khí tốt thì có lẽ sau nhiều năm có thể tìm được một khối đất liền khác, hoặc là tìm được quê hương. Vận khí kém thì có thể cho đến lúc chết vẫn không tìm được nơi dừng chân.
Kỳ Tiêu Vũ và Sở Mặc đều không nhịn được giật mình kinh hãi, không ngờ nơi đó lại nguy hiểm như vậy. Xem ra mấy năm nay sư phụ cùng sư nương quả nhiên là chịu không ít gian khổ.
Tiểu Điệp nói:
- Nhưng ta và sư phụ con đều xem như là rất may mắn. Chúng ta không những thành công đột phá đến cảnh giới cấp Chuẩn Chí Tôn, mà còn thành công tìm được hai loại linh dược kia.
Nói xong, Tiểu Điệp mặt mày vui vẻ lấy ra hai hộp ngọc đưa cho SởMặc.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Ngày mai con sẽ luyện dược cho sư nương!
Ma Quân nhìn Sở Mặc nói:
- Những chuyện trước kia không bắt kịp, trên đường chúng ta trở về, sư nương của con đã xem bản ghi chép nhiều năm trước. Con sống thực không dễ dàng gì, nhưng cũng rất xuất sắc!
Sở Mặc nói:
- Không khiến cho sư phụ ngài mất mặt là được.
- Ha ha, không mất mặt, đương nhiên không mất mặt! Con là niềm tự hào lớn nhất của sư phụ!
Ma Quân nâng chén rượu lên, vui vẻ uống cạn.
Đêm đó bốn người hai già hai trẻ ngồi trong một toà tiểu viện của Thiên Đạo viên, uống rượu cực kỳ vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865531/chuong-1671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.