Đây cũng là một loại phản ứng bản năng của một cô gái khi xấu hổ, hờn dỗi thuần túy.
Ai ngờ Lưu Truyền Sơn lại trừng hai mắt, cười lạnh nói:
- Người khác cha đây chướng mắt!
Sau đó Lưu Truyền Sơn trừng mắt nhìn vẻ mặt Sở Mặc xấu hổ đứng đó, hầm hừ nói:
- Tiểu tử này còn có thể miễn cưỡng hợp mắt....
Lưu Vân và Kỳ Tiêu Vũ đều không biết nên nói gì nữa.
Lúc này, Lưu Vân có ý đồ giữ lại cho mình chút mặt mũi. Nàng là mỹ nữ hoa thơm tuyệt đại, tu vi cũng đầy đủ, tuổi còn trẻ đã là một Nữ Đế, tại sao phải xin được gả cho người khác chứ? Lúc này, nàng theo bản năng quên chuyện Kỳ Tiêu Vũ cố gắng muốn lôi kéo nàng thành tỷ muội. Nàng nhìn cha của mình, nghiêm túc nói:
- Cha, người không phải đã nói huyết thống gia tộc của chúng ta...
- Khụ khụ, trước khác nay khác. Lưu Truyền Sơn đột nhiên trở nên nghiêm túc, chắp tay sau lưng dáng vẻ cao nhân đắc đạo, thản nhiên nói:
- Tuy là huyết thống của gia tộc chúng ta vô cùng cao quý, người bình thường không có tư cách theo được. Nhưng vấn đề là con gái của ta sớm muộn gì cũng phải lập gia đình mà? Gia đình có huyết thống cao quý như chúng ta đã không tìm được nữa. Như vậy làm sao bây giờ? Cũng chỉ có thể lui để tiến thôi...
Lưu Vân vô lực nhìn thoáng qua cha của mình, trong lòng lại kỳ lạ nảy ra một ý kiến khác: Huyết mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865514/chuong-1654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.