Nguyệt Khuynh Thành nhìn thoáng qua mọi người, rồi đáp:
- Bằng trực giác.
Lập tức mọi người liền thất vọng. Nếu trực giác lợi hại như vậy… thì còn cần luyện thần thức làm gì? Cứ dùng trực giác chẳng hơn sao.
Tiếp đó Nguyệt Khuynh Thành khẽ mỉm cười, nói:
- Trận pháp kia tuy rằng đã phong ấn ngân hà, nhưng một vài tiếng động vẫn truyền ra. Chẳng lẽ vừa rồi các ngươi không nghe thấy giọng nói của một cô gái sao?
Mọi người ngẩn ra. Nguyệt Khuynh Thành nói:
- Cô gái đó, nhất định là về phe công tử.
Lúc này Thanh Long ở bên cạnh nói xen vào:
- Chân long có một bản lĩnh gọi là nhìn xa ngàn dặm…
- Chẳng phải là thiên lý nhãn sao?
Thiếu phụ vẫn ăn bận quê mùa liếc Thanh Long một cái.
Khóe miệng Thanh Long giật giật, nói:
- Không phải loại pháp thuật cấp thấp này, mà là một đại thần thông chân chính, có thể nhìn xuyên qua trận pháp mạnh mẽ, thấy chuyện xảy ra bên trong.
- Vậy còn phí lời làm gì? Nhanh sử dụng đi!
Thiếu phụ quát lớn.
Thanh Long ấm ức nói:
- Loại pháp thuật này tiêu hao rất lớn…
Leng keng.
Thiếu phụ trực tiếp ném một viên thiên tinh thạch sáng lấp lánh ra trước mặt Thanh Long, cười hì hì hỏi:
- Tiểu long long, đã đủ chưa? Bên kia ánh mắt Nguyệt Khuynh Thành lóe ra hào quang, rất có dáng vẻ dám từ chối liền triển khai trận pháp.
Vẻ mặt Thanh Long khóc không ra nước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865494/chuong-1634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.