Nhưng, thật sự không khó chịu sao? Lưu Vân vừa gửi những tin tức này cho Sở Mặc, vừa yên lặng rơi lệ.
Lưu Truyền Sơn cũng không ngăn cản con gái làm như vậy, bởi theo y, hết thảy, đều chỉ là phí công. Không có bất cứ ý nghĩa nào.
Vận mệnh của Sở Mặc đã được định đoạt từ trước rồi. Trừ phi nữ đế Phiêu Linh sống lại, bằng không chẳng ai có thể may mắn trốn thoát, bình yên vô sự dưới mí mắt của hai lão quái vật Huyết Ma lão tổ và Tần Thương.
Không gian vũ trụ vô tận, muôn vàn ngôi sao lớn treo trên trời cao. Một chiếc thuyền chiến bay vun vút không tiếng động.
Đến đây, bọn Sở Mặc đã đi được hơn nửa quãng đường rồi.
Ngày hôm đó, Sở Mặc chủ động yêu cầu dừng thuyền lại.
Tất cả mọi người đều tụ về một chỗ, nhìn Sở Mặc, không hiểu hắn định làm gì.
Ánh mắt Sở Mặc nhìn chằm chằm bên ngoài mấy vạn dặm, một ngôi sao thật lớn, nhẹ giọng nói:
- Các ngươi chờ ta ở đây, không, không, lại lùi về sau mấy trămvạn dặm nữa.
- Ngươi định làm gì?
Ông lão ngậm tẩu thuốc cau mày, nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc thản nhiên liếc mọi người một cái:
- Ta muốn độ kiếp.
- Ngươi… muốn độ kiếp?
Ông già ngậm tẩu có chút giật mình nhìn Sở Mặc:
- Ở đây?
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng, ở đây!
Ông già ngậm tẩu nhìn Sở Mặc có chút sầu lo, hơi hơi nhíu mày:
- Ngươi chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865464/chuong-1604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.