Tần Vũ Tông tái sinh, cũng không muốn so đo với đám ngời kia, thậm chí còn có suy nghĩ muốn thoát ly khỏi gia tộc. Nếu ông muốn đi, chắc chắn ba vị lão tổ sẽ giữ lại. Nhưng nếu ông đến chỗ Sở Mặc, ba vị lão tổ chắc chắn hài lòng.
Đúng là một đứa nhỏ biết điều. Dù Sở Mặc không đáp ứng nhưng ba người Tần Liệt Dương đều nghĩ chuyện này không vấn đề.
Nên sau khi Sở Mặc và Hư Độ đi, ba vị lão tổ vẫn rất sung sướng. Ngoại trừ một số người vẫn còn hoảng sợ, đa số người Tần gia đều thấy vui mừng. Rốt cuộc họ cũng có thể thoát khỏi kiếp làm nô rồi. Sự kiện này rất đáng ăn mừng. Trên đường đi, Sở Mặc thả Cái Thế Hống và Biên Khai Vũ ra. Sau khi hai vị này đi ra đều oán hận Sở Mặc ném họ ở thế giới kia quá lâu, rồi có phải đã quên luôn họ rồi hay không…
Hư Độ khiếp sợ với sự xuất hiện của Biên Khai Vũ và Cái Thế Hống, nhìn Sở Mặc nói:
- A di đà Phật, trên người tông chủ đúng là…
Sở Mặc thản nhiên gật đầu:
- Có một tiểu thế giới.
Hư Độ nhìn Sở Mặc, vẻ mặt ta biết hết rồi không cần gạt ta, sau đólẩm bẩm:
- Lúc nào thì tiểu thế giới có thể chứa được người sống trong thời gian dài thế chứ…
- Khụ, tiểu thế giới của ta khá đặc biệt. Nếu không ngươi vào thử xem.
Sở Mặc nở nụ cười xấu xa. Hắn hoàn toàn có thể nắm trong lòng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865442/chuong-1582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.