- Ma chủng có thể cho nhưng Sở Mặc đó là của ta!
Huyết Ma Lão Tổ lạnh giọng nói. Tần Thương có chút nghi ngờ nói:
- Vì sao? Mối thù của Sở Mặc với ta còn lớn hơn ông, hắn đã hủy hoại cả gia tộc của ta.
- Vậy không phải ngươi cũng không đau lòng đấy sao?
Huyết Ma Lão Tổ nói.
- Vậy thì ngược lại, vật kế thừa đó cũng chỉ có người tầm thường mới cần. Ta đương nhiên là không cần, bởi vì bản thân ta là đủ rồi.
Tần Thương thản nhiên nói.
- Nhưng lòng ta đau. Huyết ma Lão Tổ lạnh lùng nói.
- Ông?
Tần Thương nhìn Huyết Ma Lão Tổ:
- Bởi vì chuyện huyết nô bị phát hiện sao? Điều đó cũng hơi đau lòng, dù sao tương lai, sau khi Ma tộc đánh hạ Thiên giới cũng cần người quản lý.
- Không, thật ra không có gì, giống như gia tộc của ngươi ấy, có thể có, có thể không.
Huyết Ma Lão Tổ thản nhiên nói:
- Năm đó ta khá coi trọng chúng nó, nhưng tới bây giờ ta đã khôngcần bọn chúng đến vậy nữa. Chính theo như lời nói của Tần huynh vậy, tự mình là đủ rồi.
- Vậy tại sao?
Vẻ mặt Tần Thương nghi hoặc nhìn Huyết Ma Lão Tổ.
Tuy là về tuổi tác, gã lớn hơn Huyết Ma Lão tổ nhiều, trên cảnh giới cũng hoàn toàn đè bẹp Huyết Ma Lão Tổ, nhưng Tần Thương lại hết sức tôn trọng Huyết Ma Lão Tổ.
Có câu ‘Khiếu đạt giả vi sư’ (Người thành đạt được làm thầy).
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865427/chuong-1567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.